
Animorphs Tập 32 – Phân Thân – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Giới thiệu tới bạn đọc cuốn sách Animorphs Tập 32 – Phân Thân của tác giả Katherine Alice Applegate
Chương 2
Tôi đứng thẳng dậy, nhìn quanh. Cách đó khoảng 10 bước là anh chàng tên Bailey. Tôi cũng chẳng rõ đó là tên hay họ của cậu ta nữa.
“Bồ muốn gì?” Tôi căn vặn.
“Không muốn gì cả.” Cậu ta nhún vai.
Tôi nhìn cậu ta chằm chằm, hổng chớp mắt.
Cậu ta đỏ mặt.
“Nhìn tuyệt lắm, Rachel.”
“Cái gì cơ?”
“Bộ đồ nịt đó đó và tất thảy mọi thứ. Trông bồ dễ thương lắm.”
Tôi đang bận bộ đồ nịt để biến hình. Trông nó cũng khá hợp đối với một chuyến thực tế ở quanh mấy tảng đá như vầy.
“Dĩ nhiên là tui dễ thương rồi,” tôi cấm cẳn. “Có lúc nào mà tui hổng dễ thương đâu chớ. Bồ còn muốn nói gì khác nữa không?”
Tôi đoán câu đó đã làm cậu ta cụt hứng. Cậu ta nhún vai.
“Dễ thương thiệt,” cậu ta nhắc lại. “Thiệt sự là rất dễ thương.”
“Tui cho là tui với bồ đã nói xong chuyện đó rồi,” tôi nói. “Giờ thì bồ đi đi.”
“Bồ thiệt chảnh quá đó!”
“Đúng, tui là vậy đó. Giờ thì bồ đã hiểu rõ câu ‘Đừng có trông mặt mà bắt hình dong’ rồi há.”
Cậu ta bỏ đi. Tôi chờ cho đến khi cậu ta trở lại với nhóm bạn của mình. Tôi lướt mắt kiểm tra qua các hướng khác trên bờ biển. Có một gia đình với hai đứa trẻ, hai thằng nhóc tì nhỏ xíu. Họ đang đi về phía tôi nhưng tôi sẽ có đủ thời gian để biến hình trước khi họ tới gần.
Tôi bắt đầu biến hình.
Trước tiên là co rút lại. Thu nhỏ lại, nhỏ lại. Những cái ao và những cái bể cao vọt lên bổ về phía tôi. Những tia nước như mưa trút xuống tôi và đột nhiên nó hổng dễ chịu chút nào, thiệt đáng sợ. Sức ép của nước xém chút nữa thì khiến tôi lộn nhào.
Quả là dễ đẩy văng tôi đi khi mà hai chân tôi đang biến mất dạng. Bắp vế của tôi trở nên dày cui. Cánh tay của tôi cũng vậy, dày lên và tạo thành những hình nón mập mạp.
Cánh tay, cánh tay, cẳng chân, cẳng chân. Và đây là phần kinh dị nhất: đầu tôi đang biến hình thành cái chân thứ năm. Hóa ra là sao biển hổng thực sự có đầu. Chúng có một cái miệng ở đâu đó khoảng giữa thân mình, một bó những cái bàn chân bé xíu ngo ngoe trông như giác mút, và năm cẳng chân hình nón mũm mĩm.
Sao biển chỉ có thế. So với sao biển thì gián quả là một thiết kế tinh xảo.
Tôi bị mù. Mù hoàn toàn. Không hề có mắt gì ráo.
Thế là tôi lại bắt đầu băn khoăn làm sao mà tôi có thể tìm được cái bông tai khi mà tôi thậm chí còn hổng nhòm ngó được như thế này. Nhưng tôi cho rằng sao biển có giác quan khác bù lại.
Không. Không hẳn.
Nó có thể cảm nhận, có thể – đại loại là – ngửi. Nó có thể trườn trên những bàn chân bé xíu của mình. Nếu như có, đa phần là do tình cờ, bò qua phải một thứ gì đó thơm ngon thì tôi đoán là mình có thể ăn được. Nhưng đó quả là nhiều đối với một con sao biển.
Thôi thì, tôi tự nhủ, có thể mình sẽ cảm nhận được chiếc bông tai đó.
Tôi bắt đầu vận hành những cái bàn chân bé xíu của mình. Xuống, xuống nữa, trượt xuống theo bờ đá ẩm ướt.
<Ờ, ngu thiệt đó. Xài một lốt hình biến lạ hoắc trong một cái hốc đá. Hổng khôn ngoan chút nào, Rachel à.>
Thế rồi bàn chân tôi – dù gì cũng là một trong số đó – rờ trúng một thứ gì đó mỏng, cứng và tròn.
Bá cháy! Tôi đã bò trúng vào cái bông tai. Phải mất thêm khoảng 10 phút sau tôi mới xoay xở để cái miệng vô dụng của mình ngậm được cái bông tai đó. Tôi bắt đầu bò ngược lên. Ít nhất cũng hy vọng là đúng hướng lên trên.
Tôi trèo lên trên miệng cái bể, ra chỗ tương đối khô ráo. Tôi tập trung đầu óc vào hình biến và bắt đầu –
PHẬP!
Có cái gì đó đập vào tôi. Đập rất mạnh.
Sao biển không có cảm giác đau nhưng tôi vẫn biết, con sao biển biết, sâu thẳm bên trong, rằng nó đã bị thương, rất, rất nặng.
Tôi cố gắng để hiểu. Nhưng tất cả những gì mà tôi biết là: Tôi từng có thể đếm tới năm bằng những cái chân sao biển của mình. Giờ tôi chỉ đếm được có tới hai!
Tôi đã bị xắt làm đôi!
<Áááááá!> Tôi hét. Tôi hoảng loạn. Nỗi hoảng loạn trong tăm tối ập tới.
Tôi đã bị xắt làm đôi! Tôi phải chết. Phải chết! Ôi, không thể nào…
Nhưng mà tôi vẫn sống.
Hoàn hình!
Đúng rồi. Ừ há. Hoàn hình. Đúng, đúng thế, biến hình lại. Ôi, Chúa ơi! Tôi đã bị chặt làm đôi mất rồi!
Tôi tập trung. Tập trung vào hình ảnh của chính mình. Hình ảnh thật của mình.
Hoàn hình, Rachel. Hoàn hình và sống lại!
Tôi bắt đầu biến đổi.
Mắt! Tôi nhìn thấy được rồi!
Những tảng đá, tất cả đều ở quanh tôi. Nhưng bầu trời thì vòi vọi tít trên cao. Bầu trời xanh và những đám mây trắng xốp như bông! Tôi nhìn thấy được rồi!
Đôi mắt màu xanh bé tí đính trên một cái chân của con sao biển.
Tôi tiếp tục hoàn hình. Tôi kéo giãn thân mình ra, từng chút một, và cẩn thận bám vào gờ đá.
Một nửa con sao biển nằm lại trong cái bể thủy triều. Hai chân và một phần của cái chân thứ ba. Và cái khuyên tai nữa.
Tôi thoáng thấy bóng cái gia đình có hai thằng nhóc tì ấy. Một đứa có một cái xô, và một cái xẻng nhỏ còn mới và sắc.
Nó chắc hẳn là đứa đã xắt tôi làm đôi.
Nó chắc hẳn là kẻ đã suýt giết chết tôi.
Đồ con chuột bẩn thỉu, dơ dáy!
“Mình sẽ giết nó!” Tôi lẩm bẩm. “Giết nó! Giết cái thằng nhóc bẩn thỉu đó!” Biến hình thành một con gấu và xé xác nó ra! Không. Không. Không phải lỗi tại đứa trẻ đó. Bailey! Là lỗi của hắn. Hắn cản trở tôi, nếu không thì mọi chuyện đã thành công rồi.
Tôi đứng lên.
“Bailey!” Tôi hét lên với con sóng đập vào đá, nắm tay run bần bật. “Ta sẽ giết ngươi! Giết ngươi! Ta sẽ ám sát ngươi!”
Hắn ta chẳng nghe thấy gì, dĩ nhiên rồi, dưới tiếng ầm ào của những con sóng. May cho hắn.
Tôi chợt nhận ra rằng giết Bailey có lẽ là phản ứng hơi thái quá.
Nhưng cũng đúng thôi, cần phải dạy cho hắn ta một bài học.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.