Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Thiếu Hiệp Hành của tác giả Lã Phi Khanh mời bạn đọc thưởng thức.

Hồi 2. XÁC CHẾT NHUỘM MÁU ĐÀO

Khi Thạch Bảo Kỳ tỉnh dậy thì tất cả đều biến đổi. Tòa bí động mà chàng và lão nhân củng ẩn trú mười mấy năm trời giờ đây đã sụp đổ tan tành. Thạch Bảo Kỳ rất đổi hãi hùng phóng tới kêu to :

– Sư phụ đâu rồi?

Toàn thể núi đồi im lặng như tờ. Bóng dáng lão nhân tuyệt nhiên không còn trông thấy nữa.

Lúc bấy giờ trời đã khuya. Vầng trăng mờ nhạt soi xuống mái đồi hoang sơ lạnh lẽo.

Thạch Bảo Kỳ gọi to mấy lượt chấn động cả khu rừng dưới chân ngọn Đông Bách nhưng chẳng hề nghe tiếng đáp lại.

Cang trường chàng dường như có trận lửa đốt trong đó. Ai đã phá tòa bí động?

Còn lão nhân hiện ở chốn nào?

Hoàn toàn bí mật.

Thạch Bảo Kỳ đứng chết lặng trước cảnh trạng thảm biến một hồi lâu. Chợt chàng dời cặp nhãn quang nhìn qua phía tả, cách tòa bí động bị phá vỡ chừng mười trượng, thấy có nổi lên một gò đá mới.

Một mối nghi ngờ vụt hiện lên trong trí óc, Thạch Bảo Kỳ phóng tới đưa mắt nhìn xem. Chàng nhận ra đó là một ngôi mộ đá mới đắp, phía trước đó dựng tấm bia đề hàng chữ màu máu rợn người :

“Tam Lão Tăng Đầu Thiếu Lâm Nghịch chi mộ”

Hai ánh kỳ quang của Thạch Bảo Kỳ chớp lóe lên một sự hiểu biết. Chàng chép miệng :

– È ! đây là ngôi mộ của ba chiếc đầu lâu đẩm máu lúc ban nãy, nhưng ai đã chôn cất, tại sao lại gọi là ba kẻ phản nghịch môn phái Thiếu Lâm

Thạch Bảo Kỳ ngẫm nghĩ một chập, chàng vụt hiểu ra đây chính là hành động của lão nhân chứ chẳng còn ai nữa cả.

Ba chiếc thủ cấp lúc nãy đã do bàn tay sư phụ chàng chôn cất, đồng thời khắc hàng chữ máu để lưu lại mai sau.

Nhưng do đâu lão nhân lại gọi ba lão tăng là phản nghịch? Mặc dù hiểu một cách lờ mờ nhưng Thạch Bảo Kỳ cũng đoán hiểu chắc chắn ngày xưa có một nguyên nhân bí ẩn nên sư phụ chàng mới hành thủ khủng khiếp như vậy.

Bởi vì tuy sống với lão nhân mười mấy năm rồi, nhưng Thạch Bảo Kỳ tuyệt nhiên chưa hề biết danh hiệu của lão nhân. Luôn cả cái hành tung của sư phụ chàng cũng vô cùng bí mật, không sao đo lường được.

Giờ đây tình hình quá rõ rệt. Hiển nhiên ba lão tăng thọ nạn dưới ngôi mộ phải là kẻ huyết thù mà lão nhân tìm hạ sát xách về tòa bí động khi nãy. Vậy xưa kia ba lão tăng môn phái Thiếu Lâm đã có mối hận thù gì mà sư phụ chàng trả thù một cách độc địa như thế?

Còn ai đã phá tòa bí động?

Nếu không phải là lão quái nhân thì nhân vật nào dám động thủ? Thế nhưng lão nhân hành động như thế để làm gì?

Bí mật bao trùm !

Thạch Bảo Kỳ hoang mang trong lòng vô tả, chàng ngẩn ngơ trước thảm cảnh thật lâu, chợt phóng mình xuống núi.

Thạch Bảo Kỳ đi tìm lại lão nhân.

Chàng nhấc bổng mình lên cao ba trượng, chợt phát giác thân hình nhẹ tợ như sợi lông, bất giác sững sốt lên :

– Lạ nầy. Tại sao ta không bị thương tích do ngọn chưởng phong của sư phụ? Trái lại nội lực còn gia tăng gấp mấy lần? Hay là …

Nhưng thời giờ đã quá khẩn bách, Thạch Bảo Kỳ cắt ngang ý niệm đó, cứ theo con cổ đạo xuyên bay mau như vệt khói lam mờ.

Công lực chàng quả nhiên tột bực hơn xưa, thân pháp mau tợ chớp giật lưng trời.

Thạch Bảo Kỳ đi mãi theo con cổ đạo đến lúc trời quá khuya. Tới một khúc quanh co kia đột nhiên Thạch Bảo Kỳ chợt nghe can trường rúng động mấy lần.

Chàng lẹ làng đáp xuống cây cổ thụ bên đường. Thạch Bảo Kỳ quét mắt nhìn qua một lượt.

Rừng già trầm mặc lạnh lẽo đến hãi hùng.

Cũng trong giờ phút đó. Cặp mắt thần của Thạch Bảo Kỳ bỗng bất chợt thấy dưới gốc cổ thụ một điều lạ lùng.

Thì ta lão nhân đầu cúi xụi xuống, ngồi xếp bằng dưới đó. Thạch Bảo Kỳ lanh lẹ xô mình đến xem.

Bỗng chàng thét lên hãi hùng.

– Sư phụ sao thế này?

Chàng ôm xác lão nhân khóc cho tới rỉ máu hai con mắt vẫn chưa chịu thôi.

Một chập trôi qua. Chợt nghe một giọng trầm khẹn trổi lên :

– Tiểu tử, khóc bấy nhiêu đó tưởng cũng đủ rồi, hãy đứng dậy mau. Giọng nói âm thầm quái gở này làm cho Thạch Bảo Kỳ buông xác lão nhân vùng đứng dậy.

Chàng đưa mắt nhìn qua chỗ phát âm. Phát giác được một vị hòa thượng tuổi trạc trung niên đang đứng yên lặng phía sau gốc cây cổ thụ, rọi hai luồng tinh quang sáng rực vào mặt mình.

Thạch Bảo Kỳ hơi rúng động trong lòng nhưng cố trấn áp :

– Các hạ đây là ai?

Vị hòa thượng trung niên nghiêm nghị :

– Bần đạo danh hiệu là Minh Không Đại Sư, môn đồ Thiếu Lâm đạo phái. Nghe nói tới Thiếu Lâm đao phái, Thạch Bảo Kỳ vội đề cao cảnh giác, ngấm ngầm vận công quát :

– Thế ra ngươi chính là môn đồ Thiếu Lâm đạo phái đây sao?

Minh Không Đại Sư khe khẽ gật đầu :

– Đúng vậy, còn danh hiệu tiểu tử có phải là Thạch Bảo Kỳ chăng? Thạch Bảo Kỳ lui lại hai bước dựng song chưởng lên :

– Quả chẳng hề sai nhưng sao ngươi lại biết rõ tên ta?

Minh Không Đại Sư trỏ cái xác chết của lão nhân như ngậm ngùi :

– Chính lão tiên sư lúc nãy đã từng bảo bần đạo điều này.

Thạch Bảo Kỳ kinh dị trố cặp mắt thần :

– Lời ngươi vừa thốt có đúng chăng?

Mô Phật bần đạo là kẻ tu hành đâu dám mang tội vọng ngữ. Trong lòng Thạch Bảo Kỳ vẫn còn chứa một mối nghi ngờ, rọi hai luồng kỳ quang vào mặt Minh Không Đại Sư thật lâu mới hỏi :

– Thế trước kia sư phụ ta có cùng ngươi quen biết chăng?

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x