Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Những Chùm Hoa Nắng của tác giả Đoàn Thị Hồng Thủy

Học hết lớp 12, Điệp đi xin việc. Hồ sơ thi CĐ Sư phạm Điệp nộp rồi quên. Ước mơ trở thành cô giáo cũng đi theo bố mẹ, vụn vỡ. Đêm hôm ấy, Điệp ngồi rất lâu trước tấm ảnh chụp cả nhà.

Bố cười,mẹ cười, Điệp cũng cười. Niềm hạnh phúc kia vốn rất gần mà giờ xa lắm. Cái giá gỗ im lìm. Những cuốn sách mẹ mua về cho cô giáo dạy văn tương lai buồn hiu, lạnh ngắt. Ước mơ của Điệp, ước mơ của mẹ, ước mơ của bố. Của mẹ, của bố…

Điệp khóc, rồi ngồi vào bàn học. Năm ấy, Điệp đỗ vào trường CĐSP Thái Nguyên… Trường mới to, rộng và đẹp. Ở góc sân cũng có mấy cây điệp đang nở hoa vàng. Điệp ngắm hoa nhưng không còn thấy những chum nắng nhảy nhót nữa.

Lớp mới của Điệp toàn con gái. Con gái lớp văn vừa dịu dàng vừa xinh đẹp. Điệp thấy mình lạc long, cô đơn, lọt thỏm giữa cái tập thể toàn những con người xa lạ ấy. Người ta bảo con gái lớp văn mơ mộng. Nhưng Điệp không có thời gian mơ mộng.

Hết giờ học trên trường, Điệp chạy như con thoi kiếm tiền trang trải sinh hoạt phí. Tiếp thị, phát tờ roi, bồi bàn , gia sư. Điệp nhớ, hôm đầu tiên tới nhà học trò của mình, bà mẹ đã gần như phát hoảng.

Có lẽ bà không tin được cái con bé gầy gò, trẻ con này lại có thể cầm cự lâu vơi thằng con “nghịch thành thần” và học văn “dốt đặc cán mai”. Với vẻ nghi ngờ, bà vừa dẫn Điệp lên phòng vừa thì thào cảnh báo: “Nó đã khiến hai cô gia sư trước phải xin nghỉ việc đấy”.

Buổi học đầu tiên, Điệp viết lên bảng dòng chữ tiếng anh: “I like number there”. Huy-tên thằng bé- cười ranh mãnh: “Em cũng vậy”. Điệp quay đi, giấu cái thở phào, bắt đầu bài giảng. Huy khiến Điệp ngạc nhiên về sự hợp tác của mình.

Thảng, đôi khi thằng bé lộ ra vài lời nói tinh quái, nhưng tất cả cũng chỉ dừng ở đấy. Điểm số môn văn ở lớp của nó dần nhích lên. Tới hôm nó chìa ra trước mặt Điệp bài kiểm tra văn hai tiết ở lớp: điểm 8. Điệp ngỡ ngàng, khẽ cười. “Thế mà em cứ tưởng chị không biết cười cơ đấy?”. Tiếng thằng bé vang lên. “Nói thật nhé chị cười trông xinh hơn nhiều đấy. Bỏ cái vẻ cứng cỏi lạnh lung giả tạo ấy đi”. Điệp im bặt, nhìn thằng bé, lạ lùng. Trông gương mặt nó vừa cáu kỉnh, lại vừa bí ẩn. Buổi học hôm ấy kết thúc sớm. Đạp xe về nhà, Điệp băn khoăn suy nghĩ không biết một thằng bé lớp 7 có thể nhìn thấy những gì. Các bạn ở lớp ai cũng bảo Điệp lạnh lùng. Ít nói, ít cười, khép kín. Cứng rắn, không mơ mộng và mau nước mắt như con gái lớp văn. Chẳng ai biết, chỉ khi kết thúc một ngày đầy bận rộn, trở về ngôi nhà quen thuộc, Điệp mới thật là Điệp. Yếu ớt, bé nhỏ và đầy sợ hãi. Những kỷ niệm không đủ để sưởi ấm trái tim một cô nhóc cô độc. Trong bức ảnh, bố mẹ và cô nhóc Điệp vẫn cười, tươi rói, đầy hạnh phúc. Mẹ bảo Điệp cười trông xinh lắm.

Đã bao lâu rồi điệp không cười như thế nhỉ? Sáng, thầy cho nghỉ hai tiết đầu. Cái Linh vỗ độp vào vai Điệp: “nghe nhạc không bạn?”. Chẳng hiểu sao Điệp lại gật đầu, nhét một bên headphone vào tai.

Những âm thanh trong như nước vang lên. “Con chim bay lên trong nắng, vỗ cánh bay vào ngày xanh thắm. Trưa nay bao nhiêu mây trắng đã trôi trên bầu trời trong sáng. Để em về nghe. Ngày xưa bé bỏng. Một ô cửa xa, chập chờn hoa nắng…

Để em về nghe… Dòng song thắm đỏ…”. Điệp nghiêng đầu, hơi chớp mắt. Linh đang say sưa với giai điệu bỗng ngẩng lên, nhoẻn cười, dúi vào tay điệp cây kẹo dâu… Chiếc kẹo tan ra, ngọt lịm. “… bay trên cao xanh, xanh mãi, cánh chim mênh mông ngày tháng.

Lâng lâng trôi theo cơn gió, tháng năm em đi tìm mãi… chút gì như bóng dáng đời ta… Chút gì như tiếng hát đời ta…” Được nghỉ nốt hai tiết cuối, không hiểu sao điệp lại đạp xe qua quán Nắng-quán làm thêm của Điệp.

Ông chủ rỗi khách đanh hí hoáy vẽ gì đó, thấy Điệp bước vào, ngạc nhiên hỏi: “Đến sớm thế cháu?” “Có việc gì làm chưa chú?” Điệp hỏi. “Chưa, ra đây ngồi ăn với chú miếng bánh này”. Ônh chủ cười rồi lại cúi xuống với bức vẽ dang dở.

Điệp không ngồi mà đến gần khung cửa sổ bé tí xíu mở ra con đường xanh bóng lá. Khoảng trời thanh bình phía trên. Những vạt nắng nhảy nhót. Tiếng chim cúc cu. Phía cuối đường, một cây điệp đang trổ nhiều nụ hoa vàng.

Lâu lắm rồi, Điệp mới lại có khoảnh khắc thanh bình đến thế. Tối muộn, điệp ăn qua loa rồi ngồi vào bàn học. Bất chợt ánh mắt chạm vào cuốn lịch trên tường, điệp hơi sửng sốt. Ngày mai là sinh nhật Điệp, ngày mai Điệp tròn 20 rồi sao?

Điệp đứng dậy, soi mình trong gương, thấy bố mẹ và Điệp đang rộn ràng thắp nến. Rồi lắc đầu, lại quay vào bàn học. Sinh nhật làm gì, Điệp tự nhủ, có ai còn nhớ đến nó nữa đâu. Buổi sáng trong mát như vốc nước suối. Mưa hơi li ti đôi chút rồi thôi.

Điệp đến trường, ngỡ ngàng. Qua một đêm, tất cả những cây điệp trong sân trường đều đồng loạt xoè hoa. Cứ như những ngọn nến lung linh giữ khuôn viên xanh lá.

Linh ào đến, gặp điệp đang chăm chú ngắm những chùm hoa nắng, vừa cười vừa dúi vào tay điệp gói quà thắt nơ xinh xắn: “Quà này. Mừng sinh nhật vui vẻ nhé!” rồi chạy biến. Điệp bóc quà… Hai mươi cây kẹo mút vị dâu. Điệp bật cười, cứ ngỡ mình là trẻ con. Mà 20 tuổi, ừ, Điệp mới chỉ 20 thôi… “Có thư nè!” Điệp ngẩng lên.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x