Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Độc Nhãn Hắc Lang của tác giả Vô Danh Tiên Sinh mời bạn đọc thưởng thức.

Hồi 02. Căm Thù

Cuối cùng, Thôi Thiên Hàn đã bước đến trước mặt người ấy. Y đưa tay chỉ vào bụng mình nói :

– Đá… hãy lấy sức đá mạnh ta một đá !

Thôi Thiên Hàn hết sức kinh ngạc. Vì tại sao người ấy lại bảo mình đá vào bụng y? Chàng nghĩ :

“ Dù bụng của ông có làm bằng sắt đi nữa cũng nào có thể chịu nổi một đá của tôi ?…” Tuy chàng nghĩ thế, chứ không hề nói ra, chàng chỉ lắc đầu mà thôi.

Người ấy dường như hết sức tuyệt vọng, nói :

– Ngư ơi …, không bằng lòng ?

Chàng lại lắc đầu. Trong khi đó, người ấy như hiểu được ý chàng, nên nói :

– Có phải ngư ơi sợ đá… vỡ bụng ta không?

Thôi Thiên Hàn gật đầu. Trên khóe miệng của người ấy liền hiện lên một nụ cười lạnh lùng, nói :

– Ngư ơi cứ việc đá đi…hay ngư ơi không đủ sức đá…Ha ha, ta đã chắc chắn chết rồi…vậy mau đá đi.

Sắc mặt của Thôi Thiên Hàn dã trở thành thản nhiên. Chàng nghiến chặt đôi hàm răng, thầm nghĩ :

– Vừa rồi ngư ơi muống giết ta…cũng được, dù ta có đá chết ngư ơi, ta cũng không ân hận !

Nghĩ thế, nên chàng liền nhanh nhẹn co giò lên, nhắm ngay bụng của người ấy đá thẳng tới !

Sau một tiếng “bình” thật to, tiếp theo một tiếng ụa lớn, người ấy há miệng nhổ ra một bún máu tư ơi, rồi ngã ngữa nằm lăn ra trên đất.

Thôi Thiên Hàn bước lùi ra sau một bước, nói lẫm bẩm :

– Ta đá chết hắn rồi !

Câu nói của Thôi Thiên Hàn cha dứt thì bỗng nghe người ấy cười nhạt rằng :

– Ai chết đâu chứ !

Thôi Thiên Hàn hết sức kinh hoàng, vì chàng không ngờ người ấy bị mình đá một đá mạnh như thế mà lại không chết. Chàng đưa đôi mắt sợ sệt nhìn về người ấy thì trông thấy y tho tay vào áo lấy ra một viên thuốc màu đen bóng láng bỏ vào miệng, rồi ngồi im lặng.

Thôi Thiên Hàn sững sốt nhìn đăm đăm người ấy !

Độ nữa giờ sau, người ấy bỗng cất tiếng cười to, âm thanh vang dội khiến Thôi Thiên Hàn ù cả tai, choáng váng cả đầu óc.

Khi tiếng cười vừa dứt, thì người ấy lại đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Thôi Thiên Hàn nói lẫm bẩm :

– Ta chắc chắn sống được rồi ! Ta chắc chắn sống được rồi…Ng ơi vừa đá ta khiến huyệt đạo của ta được giải trừ… Thằng bé kia, ngư ơi đã cứu sống ta, ta phải cảm tạ ngư ơi… Ngư ơi muốn nhận thức gì ?

Thôi Thiên Hàn lắc đầu, vì chàng thấy không cần đến thức chi cả.

Đối phơgn tỏ vẽ ngạc nhiên, nói :

– Ngư ơi không cần chức chi cả?

Thôi Thiên Hàn khẽ gật đầu. Đúng thế, hiện giờ chàng không cần đến thức chi cả.

– Ngư ơi e không cần đến võ công ?

Thôi Thiên Hàn lại lắc đầu.

– Ngư ơi không muốn tên tuổi được vang lừng trong chống giang hồ ?

Thôi Thiên Hàn lại lắc đầu.

Đối phương không khỏi sững sốt, thầm nghĩ rằng :

– Quái thực ! Tuyệt Hồn Khách ta danh vang trong thiên hạ. Nếu không phải đã có ơn cứu ta…Ha ha, thằng ranh đen kia, ngư ơi không cần đến thức chi cả , nhưng ta nhất định mang đền cho ngư ơi !

Đôi mắt của người ấy bỗng sáng rực lên, quát rằng :

– Thằng ranh đen, vậy ngư ơi cần thứ gì ?

Cuối cùng, chàng buộc phải nói. Chàng chỉ nói một tiếng lạnh lùng như đồng :

– Chết !

– Cái chi, ngư ơi muốn chết ?

– Tại sao ngư ơi lại muốn chết ?

– Vì tôi đã giết chết mẹ tôi.

– Hừ ! Tại sao thế ?

Chàng im lặng không nói. Chàng nhớ đến người mẹ hiền đã sống êm ấm với con, không ngờ vì ăn nấm do con tìm về ngộ độc mà chết.

Trước đây, mỗi lần mẹ chàng ăn nấm, đều thường khen chàng rằng :

– Thứ nấm nầy ăn thật ngon…!

Và lần ăn cuối cùng thì mẹ chàng đã chết. Chàng đã tìm một thứ nấm có chất độc cho mẹ chàng ăn.

Tuy chàng không có ý đầu độc mẹ mình, nhưng chàng bị lương tâm khiển trách.

Mẹ chàng rất thương yêu chàng, nhưng lại không ngờ lại bị chàng giết hại. Thử hỏi chàng làm thế nào không đau thương ân hận đến muốn chết đi cho rồi ?

Ngay lúc ấy, bỗng Tuyệt Hồn Khách vụt bước thẳng về phía chàng. Thôi Thiên Hàn thấy thế hết sức kinh hãi. Nhưng chỉ trong chớp mắt, người của Tuyệt Hồn Khách đã bay thoắt đến. Sau một tiếng gào thảm thiết, thì Tuyệt Hồn Khách lại đã đứng nguyên về chổ củ.

Trong khi đó, Thôi Thiên Hàn đưa hai tay bụm lấy mặt, vừa gào la, vừa té khụy xuống đất.

Thế rồi, máu tư ơi từ những khe hỡ của những ngón tay không ngớt tuôn trào ra…

Tuyệt Hồn Khách đưa mắt nhìn xuống bàn tay của mình. Thì ra, chỉ trong một hành động chớp nhoáng đó, trong bàn tay của y đã nắm gọn một con mắt đầm đìa máu tư ơi.

Sau khi Tuyệt Hồn Khách đã móc mất một con mắt phía trái của Thôi Thiên Hàn và nhìn chàng té lăn trên đất, bèn cất giọng sâu hiểm cười rằng :

– Đây là căm thù, ta cho ngư ơi một sự căm thù…Vì ta đã mang tình thương đến cho mọi người nhiều quá rồi…

Sau đó, y bước đến bên cạnh Thôi Thiên Hàn thò vào áo lấy ra một gói thuóc bột, rồi đờ bàn tay trái đang đè lên mắt của Thôi Thiên Hàn đấp thuốc ấy nhẹ nhàng vào trong lỗ mắt vừa bị móc đầm đìa máu tư ơi.

Máu đã ngng chảy. Sự đau đướn cũng không còn nữa.

Thôi Thiên Hàn mở to con mắt duy nhất còn lại, chiếu người sát khí. Chàng không nói gì cả, nhưng tia mắt bổng chuyển thành sắc hận thù.

Chàng cười lạnh lùng, nói :

– Ngư ơi…

– Ta móc của ngư ơi hết một con mắt !

Thôi Thiên Hàn cười lạnh lùng, rồi bước từng bước một thẳng về phía Tuyệt Hồn Khách. Khi chàng bước tới trước mặt đối ph ương thì nụ cười của chàng càng trở nên lạnh lùng ghe sợ.

Tuyệt Hồn Khách nhìn thấy thế không khỏi rùn mình.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x