Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Giới thiệu tới bạn đọc cuốn sách Báo Thù của tác giả Barry Eisler

TÔI RỜI KHU VỰC đó bằng cách đi bộ theo một loạt những tuyến phố phụ ở Roppongi và Akasaka, băng ngang qua những ngõ hẻm giữa các tòa nhà. Người không thạo sẽ thấy lộ trình tôi đang đi giống như một loạt những đường tắt đơn giản, nhưng thực ra nó được tính toán để bắt những kẻ bám theo phải lộ diện trong khi cố gắng theo sát tôi. Trừ vài trường hợp ngoại lệ có chủ ý, tất cả những biện pháp chống theo dõi của tôi được thực hiện dưới cái lốt của một người đi bộ bình thường. Nếu tôi đang bị theo đuôi vì một tổ chức nào đó đã chú ý nhưng vẫn chưa xác định được tôi là ai, tôi sẽ không sơ ý làm lộ bí mật bằng cách hành động khác với một người bình thường.

Sau khoảng nửa giờ, tôi đã có thể tự tin rằng mình không bị theo đuôi và bắt đầu bước chậm dần cùng lúc tâm trí cũng tĩnh lại. Tôi thấy mình đang di chuyển theo một hình bán nguyệt dài, ngược chiều kim đồng hồ mà tôi áng chừng nó đang dẫn tôi đi theo hướng Aoyama Bochi, cái nghĩa địa khổng lồ nằm như một miếng băng cứu thương hình tam giác màu xanh lá giữa các khu thượng lưu phía tây thành phố.

Ở phía bắc phố Roppongi, tôi đi qua một lãnh địa nhỏ của những cái chòi bằng bìa các-tông, nơi dừng chân của những người lang thang vô gia cư. Xét theo một nghĩa nào đó, cuộc sống của chính tôi cũng bơ vơ và vô danh như họ. Tôi đặt túi đồ tập thể hình đang mang theo xuống, biết rằng cái túi cùng bộ quần áo tập và chiếc găng tay nâng tạ trong đó sẽ nhanh chóng được chia nhau và mất hút giữa những bóng ma gầy gò, không dấu vết. Trong vòng vài ngày, có lẽ vài giờ, mọi dấu vết về nguồn gốc của những vật còn sót lại từ công việc này sẽ bị xóa sạch; mỗi thứ chỉ là một vật vô danh, vô sắc giữa những linh hồn vô sắc, vô danh – những mảnh đời cô độc và tuyệt vọng, đôi lúc rơi vào điểm mù chung của Tokyo và từ đó rơi vào quên lãng.

Thoát được gánh nặng, tôi đi tiếp, lần này vòng về phía đông. Dưới chân một cây cầu vượt ở Nogizaka, phía bắc phố Roppongi, tôi thấy chừng sáu thằng chinpira, lòe loẹt trong những bộ áo da đua xe bóng láng, ngồi xổm thành một hình bán nguyệt kín, những chiếc mô-tô kim loại gầm thấp của chúng đỗ trên lối đi bộ chạy dài bên cạnh. Những đoạn rời rạc từ cuộc trò chuyện của chúng dội lên mặt bức tường bê tông phía bên phải tôi, từ ngữ thì khó hiểu nhưng giọng điệu hòa vào nhau kín kẽ như những ống xả đã độ trên xe của chúng. Chúng có lẽ đã dùng kakuseizai, loại ma túy “ưa thích” của Nhật Bản kể từ khi chính phủ phân phát nó cho binh lính và công nhân trong Thế chiến II, và là thứ mà bọn chinpira này chắc chắn vừa là nhà cung cấp vừa là người tiêu thụ. Chúng đang đợi những tiếng kêu vo ve do tác dụng thuốc trong các bắp thịt và não bộ lên đúng cao độ, đợi thời gian muộn đi cho phù hợp và đêm tối hơn cho hấp dẫn, trước khi ló ra khỏi cái hang ổ bê tông và đáp lại lời mời gọi của ánh đèn neon khu Roppongi.

Tôi thấy chúng đã để ý đến tôi, một cái bóng đơn độc tiến lại từ đầu phía nam của con đường gần như một địa đạo hẹp. Tôi tính đến chuyện băng ngang con phố, nhưng một dải phân cách kim loại khiến cho lối đó không khả thi. Đáng ra tôi chỉ cần đơn giản quay lại và đi một đường khác. Việc không làm thế khiến tôi càng khó phủ nhận rằng đúng là tôi đang đi thẳng về phía nghĩa địa.

Khi tôi còn cách ba hay bốn mét, một tên đứng dậy. Bọn còn lại tiếp tục ngồi đó, theo dõi. Hẳn là chúng định bày trò giải khuây.

Tôi đã để ý thấy rằng ở đây không có những chiếc camera an ninh, vốn cứ mỗi năm lại nhiều thêm trên đường phố và ga tàu điện ngầm. Thỉnh thoảng tôi phải chiến đấu với cảm giác rằng những camera đó đang đặc biệt tìm kiếm tôi.

“Oi,” gã vừa đứng dậy gọi to. Này.

Tôi trộm liếc nhanh về phía sau để chắc chắn rằng ở chỗ này chỉ có chúng tôi. Không được có bất cứ ai nhìn thấy việc tôi sẽ làm nếu lũ ngu này cản đường tôi.

Không thay đổi nhịp bước hay hướng đi, tôi nhìn vào cặp mắt gã chinpira, vẻ mặt lạnh như đá. Với cái nhìn này, tôi cho hắn biết rằng tôi không sợ hãi và cũng không muốn dính vào rắc rối, rằng tôi đã từng làm chuyện kiểu này nhiều lần, rằng nếu đêm nay hắn đang tìm kiếm sự phấn khích thì nên khôn hồn tìm ở chỗ khác.

Hầu như mọi người, đặc biệt là những người có chút dính líu với bạo lực, hiểu những dấu hiệu đó, và có thể dựa vào đó mà phản ứng sao cho khả năng sống sót tăng lên. Nhưng có vẻ gã này quá ngu, hoặc đã chơi quá nhiều kakuseizai. Hoặc hắn đã nhầm tưởng cái nhìn về phía sau của tôi lúc ban đầu là dấu hiệu của sự sợ hãi. Là gì đi nữa, thì hắn cũng đã phớt lờ lời cảnh báo tôi đưa ra và bắt đầu cản đường tôi đi.

Tôi biết thừa kịch bản này: tôi sắp bị kiểm tra xem có hợp để làm nạn nhân hay không. Xem tôi có để mình bị đẩy ra giữa phố, giữa dòng xe cộ đang lao đến không? Tôi có sợ sệt và nao núng không? Nếu đúng như thế, hắn sẽ biết tôi là một mục tiêu an toàn, và có lẽ sẽ bùng phát lên thành bạo lực thực sự.

Nhưng tôi thích tấn công bất ngờ hơn. Để hắn ở bên phải, tôi bước qua hắn bằng chân trái, sau đó phóng chân phải qua cùng bên đó ngay lập tức rồi quét về phía sau để quật đổ chân hắn từ phía dưới theo thế osoto-gari, một trong những đòn judo cơ bản và mạnh mẽ nhất. Đồng thời tôi xoay mình ngược chiều kim đồng hồ và đánh cánh tay phải vào cổ hắn, quật nửa thân trên của hắn về hướng ngược với hai chân. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi hắn bị treo lơ lửng ngang nơi hắn vừa đứng. Rỗi tôi tống hắn vào vỉa hè, giật mạnh cổ áo hắn lên trong khoảnh khắc cuối cùng để phần sau đầu hắn không bị va đập quá mạnh. Tôi không muốn hắn tử thương. Như thế sẽ quá gây chú ý.

Quá trình đó mất chưa đến hai giây. Tôi đứng thẳng người lên và tiếp tục đi đường của mình như trước đó, mắt nhìn về trước nhưng tai hướng về sau chờ nghe tiếng đuổi theo.

Không có âm thanh nào, và khi khoảng cách lớn dần tôi khẽ mỉm cười. Tôi không thích những kẻ hay bắt nạt – chúng là một phần quá lớn trong tuổi thơ của tôi ở cả hai bờ Thái Bình Dương – và tôi có cảm giác bọn chinpira này sẽ mất một thời gian khá dài mới lấy lại được cảm hứng để cản đường những người đi dọc theo vỉa hè đó.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x