
Lan Chuông – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Lan Chuông của tác giả Võ Thị Hà
Khi Ngọc khóc, Đan cảm giác cô rất nhạy cảm và yếu đuối, Đan không dám hỏi bất cứ một điều gì. Thế mà Ngọc tự kể Đan nghe hết, về những giấc mơ của cô, về những lãng đãng và lòng thương hại của cô với đám cỏ cây hoa lá, về cả anh trai cô. Một buổi sáng, Đan dậy sớm, co ro trong cái áo ngủ, qua bờ ngăn cách là lớp dây thép đan dày, Đan nhìn thấy Ngọc, lúi húi bên khóm lan chuông. Ngọc thì thầm với những bông hoa hình chuông, thật tội!
Ngọc gọi những bông hoa là em, như chính với những em nhỏ mũm mĩm đáng yêu vậy, rất thật thà. Đan thương Ngọc, thực sự. Đan nghĩ Ngọc bị trầm cảm, Đan lo cho cô bé. Đan có cảm giác mắt Ngọc rơm rớm nước.Hửng sáng, Đan đã nghe tiếng anh Hải tầng dưới kêu trời. Cái áo sơ mi mới mua anh phơi từ tối hôm qua xuất hiện những vệt màu cà phê không biết từ đâu ra.
Ngọc ngơ ngác ngóng xuống. Quân cũng vừa đánh răng xong, đang đứng bên chậu lan chuông. Anh Hải ngước lên nhìn, những vệt nước sền sệt còn đọng dọc mái tường từ chậu lan xuống tận dây phơi của anh. Không hiểu sao Hải lại không nói gì nữa.Chiều, Đan nhìn thấy Quân gõ cửa nhà Hải, với một cái túi nhỏ trên tay, bên trong đựng một chiếc áo, Đan chắc vậy.
Tối. Vô tình, cũng chỉ vì khoảng cách giữa hai phòng tầng thượng của hai ngôi nhà quá gần nhau, Đan nghe Ngận nói với Quân khi hai người ngồi trên cái ghế gỗ dưới mái che thâm thấp:- Sao cô Ngọc lại dại dột bón phân hóa học ngay giữa đêm cho cái chậu lan chuông thủng cơ chứ? May mà anh Hải hiền không la cho.
Anh làm gì thì làm, đừng để người ta nhìn mình cứ như những người điên. Lúc sáng qua cầu thang, em nghe người ta nói…- Nói sao?- Nói cô Ngọc bị làm sao mà lại làm thế giữa đêm khuya. Mà sao người ta lại biết là cô Ngọc nhỉ? Lạ thật!- Em đừng nói thế! Ngọc nó thương những chậu lan này lắm!
Ngày xưa mỗi lần nhận tiền thưởng, anh đều mua cho Ngọc một chậu lan, Ngọc yêu lan chuông lắm. Chắc đêm qua gió lạnh, Ngọc sợ những bông hoa rũ xuống nên muốn cho chúng thức ăn.- Anh nói gì nghe như trẻ con vậy? Em không thấy ai như anh em anh. Em không phải là người mơ mộng đến mức đó.
Mà đây có phải là cái tuổi để Ngọc bày những trò vớ vẩn này. Em thật chẳng chịu nổi. Riêng chuyện không chịu chuyển sang căn hộ trong thành phố, bắt anh cũng phải ở lại đây cùng cũng đủ bực mình rồi. Việc gì phải làm khổ người khác thế chứ!- Anh chỉ có mỗi Ngọc là em gái. Anh thương Ngọc, Ngọc tội lắm! Tội từ bé. Em đừng nói những lời như vậy.
Là vợ anh cũng tức là phải thương yêu Ngọc thực lòng. Ngay từ đầu anh đã nói rồi.- Anh nói thế mà nghe được à! Em ghét Ngọc bao giờ? Ngọc thông minh, Ngọc được ăn học tử tế sao mãi làm khổ anh vậy? Anh nói đi. Sao không mềm mỏng, khôn khéo mà sống. Em thật không hiểu nổi em anh!- Anh tự nguyện chăm lo cho Ngọc.
Anh em anh tự chăm lo cho nhau. Em mở rộng lòng mình hơn đi, nếu không một ngày nào đó em sẽ ân hận đó. … Cuộc đối thoại chỉ dừng lại ở đó. Không hiểu sao Ngận im lặng, không nói nữa.
Quân vào trước. Ngận vào sau. Cánh cửa phòng khép lại. Suốt đêm hôm đó, đến tận hai giờ sáng, khi đã giải quyết xong mớ giấy tờ chi chít số liệu, Đan vẫn thấy cánh cửa phòng Ngọc mở toang. Nhắn tin vào số Ngọc “Em đóng cửa sổ lại và đi ngủ đi. Gió lắm! Muộn rồi!”, Đan ngủ thiếp đi, không chờ được tin nhắn trả lời của Ngọc ngay sau đó, như mọi lần.
Sáng hôm sau, không hiểu sao Quân không đi làm. Mọi ngày anh vẫn đi làm trước Đan. Đan thấy lạ. Đan nghĩ đến lý do anh ở nhà. Và chỉ nghĩ được là có thể Ngọc bị ốm. Và đúng thế thật, khi Đan mở điện thoại, Ngọc nhắn “Em ốm rồi!”. Hôm ấy Đan cũng dậy sớm hơn thường ngày, và không hiểu sao, lại ngồi thừ ra.
Đan đọc lại những tin nhắn của Ngọc mấy ngày trước, vẫn chưa xóa. Và thật kỳ lạ, Đan để ý thấy Ngọc dùng rất nhiều dấu chấm cảm, những dấu nhỏ như những âm trầm tí hon. Đan đi làm sau khi nhắn tin cho Ngọc, những lời yêu thương thật sự, như đối với mẹ hay em gái Đan vậy. Khỏi ốm, Ngọc sang Đan.
Nằm trong góc tối của chiếc giường đầy gối mềm, Ngọc ngước đôi mắt nâu trong veo mọng nước hỏi Đan:- Sao Đan không lấy chồng đi! Ở một mình buồn lắm! Đan mỉm cười, bỗng dưng muốn trêu Ngọc.- Đâu có ai yêu mà lấy hả Ngọc?- Anh em đâu có yêu chị Ngận mà vẫn lấy đấy thôi! Đan giật mình, không ngờ Ngọc lại nói câu đó.
– Hồi trước anh Quân yêu chị Anh cơ. Suốt đời anh Quân cũng chỉ yêu mỗi chị Anh. Anh Quân nói với em rồi, năm ngoái, sau hôm gặp chị Anh phóng xe như điên trên phố. Lúc đó là một giờ sáng, anh Quân đèo em đi ăn chân gà nướng. Ngọc nói chẳng ra đầu đuôi, nhưng Đan hiểu hết. Đan biết Anh. Cô là em gái của sếp Đan.
Một lần, hồi năm ngoái, Đan thấy Anh đi với Quân trong nhà sách thành phố, nhưng không để ý lắm. Anh nhỏ nhắn nhưng gương mặt và cả thần thái vô cùng sinh động và cá tính. Nghe đâu Anh học violon. Mấy lần đến nhà sếp, một ngôi nhà nhỏ nép trong lòng thành phố, để cùng quyết toán giấy tờ, Đan nghe tiếng violon trên căn gác nhỏ.
Sếp nói rằng Anh rất trầm, bướng bỉnh và táo bạo, có những việc cô làm mà anh không ngờ tới. Sếp bảo thích sự yên bình ở Đan, Đan chỉ mỉm cười, bỗng dưng thấy anh khờ khạo.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.