Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ của tác giả Tiểu Hài Thích Ăn Đường mời bạn thưởng thức.

Chương 2: Tin đồn.

Bất luận là Kiều Lam hay Đàm Mặc, bọn họ đều là nhân vật phụ, cảnh miêu tả trong sách về họ cũng không tính là quá nhiều.

Chỉ là tên của cô và Kiều Lam giống nhau, lại bởi vì yêu thích nhân vật Đàm Mặc viết ra cho nên Kiều Lam đọc kỹ tình tiết của hai người này hơn là nhân vật chính. Hai bên tai lúc này đều là những tiếng đùa giỡn của những học sinh xung quanh, tất cả mọi người đều dùng những từ như thằng điên, tên ngốc, bệnh tâm thần để gọi Đàm Mặc, Kiều Lam chỉ cảm thấy lời nói thật khó nghe.

Viết xong chữ cuối cùng trong bài làm văn thì tiếng chuông vào học cũng vang lên, Trần Diệu Dương, Tần Dương cùng một đám nam sinh ồn ào lúc này mới trở về chỗ ngồi, thầy giáo với cái trán hói như Địa Trung Hải đang bước vào lớp trong tiếng chuông reo, vừa vào cửa liền đi thẳng đến nhóm học sinh ở tổ đầu tiên hàng thứ nhất, giọng nói phát ra đặc biệt mạnh mẽ.

“Lấy hết tất cả các bài tập ra” , lão Lưu cuộn sách giáo khoa trong tay rồi bắt đầu kiểm tra từng người một.

“Tôi nói bao nhiêu lần rồi! Đọc hiểu rồi mới đem đáp án trong văn gốc viết ra, ngày nào cũng nói, mỗi ngày đều nói, nói rõ ràng như vậy….. làm văn chỉ viết mấy hàng như thế này ai cho cô cậu nộp? Học là học cho tôi sao?”

Lão Lưu vừa kiểm tra vừa mắng, Tần Dương ung dung cầm lấy bài tập trên bàn, nhìn lướt qua, kết quả cả mặt lẫn người đều xanh lét

Bên trong bài tập trống trơn, ngay cả một đề mục cũng không có.

Kiều Lam vậy mà không làm cho cậu!

Tần Dương phát cáu lập tức quay đầu hằm hằm lườm Kiều Lam.

Kiều Lam không nhìn thấy Tần Dương mặt đỏ tía tai, ngược lại là bạn cùng bàn của cô nhìn thấy, khẽ đẩy cánh tay Kiều Lam để nhắc nhở cô. Kiều Lam ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tần Dương, lập tức quăng cho Tần Dương một ánh nhìn giống như hắn mới là người ngu ngốc, sau đó cũng lười nhìn tiếp.

Tần Dương sửng sốt, cmn chứ, đây là Kiều Lam đang chế giễu hắn?

Nếu không có lão Lưu ở đây, thì chắc là Tần Dương đã vội xông tới trực tiếp động thủ với Kiều Lam rồi.

Bạn cùng bàn của Tần Dương cũng kinh ngạc, Kiều Lam bình thường đều là đi theo lấy lòng đám bọn họ, hôm nay thực sự có chút kỳ quái nhưng cũng chưa đến mức mất trí giống Tần Dương, liền thúc giục hắn: “Đừng quản nhiều như vậy làm gì, chép bài mau lên, lão Lưu sắp tới rồi.”

Tần Dương lúc này mới kịp phản ứng, hung hăng lườm Kiều Lam một cái mới cầm bút lên điên cuồng chép đáp án.

Vừa chép vừa không nhịn được mắng chửi Kiều Lam, chết tiệt, tất cả là tại cô ta! Đợi tan học thế nào hắn cũng phải…

Lão Lưu trước đó kiểm tra các học sinh khác đều là liếc mắt một cái, không nghĩ tới vừa đến lượt Tần Dương lại kiểm tra kĩ như vậy, Tần Dương sững lại tại chỗ.

Lão Lưu đem tờ giấy lật qua lật lại, trầm mặc vài giây sau đó bùng phát.

“Hoàn thành chỗ trống trong bài chỉ có một chỗ mà dám đánh tới hai đáp án, sao nào, chép hết một lượt à? Phần đọc hiểu thì đáp án không viết phía sau câu hỏi lại viết lên câu trên, tuổi còn trẻ mà mắt mờ rồi? Chép đáp án cũng chép không xong, cho là tôi không nhìn thấy à? Viết văn đem chép một lần tưởng tôi nhận không ra đúng không? Cậu coi tôi là đồ ngốc hay bị mù! Lớn xác vậy mà không làm ra trò trống gì, chẳng thà ra sân bãi đứng phơi mấy cân dầu còn được giá. Đợi cậu tiêu hết tiền của bố mẹ cậu chắc cậu cũng tìm một cái cây mà treo cổ lên mất thôi, lăn ra phía sau đứng cho tôi!”

Kiều Lam nhịn không được thiếu chút nữa bật cười.

Khó trách học sinh vừa nhắc đến vị thầy giáo này đều bị dọa, tốc độ này cứ như súng máy, bị mắng một trận không biết giấu mặt vào đâu.

Nhẹ nhõm.

Lão Lưu mắng Tần Dương xong cũng không giáo huấn người khác nữa, lúc kiểm tra đến Đàm Mặc chỉ quét mắt rồi trực tiếp lướt qua.

Không ai xem Đàm Mặc như là một người bình thường.

Đàm Mặc đối với việc này cũng không có bất kỳ phản ứng nào, người cậu bị che khuất trong bóng tối dưới vách tường, đôi mắt bị mái tóc hơi dài che mất, Kiều Lam chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm nhọn, gầy và tái nhợt.

Kiều Lam thu lại ánh nhìn, phớt lờ ánh mắt như muốn giết người của Tần Dương sau lưng, nghiêm túc nghe lão Lưu giảng bài.

Mặc dù lão Lưu tính tình gắt gỏng, nhưng giảng bài xác thực rất hiệu quả, một tiết Anh văn nhanh chóng trôi qua.

Sau giờ học Kiều Lam nhìn vào thời khóa biểu, cất sách Anh văn vào hộc bàn rồi tìm sách Toán, vừa sờ đến góc cuốn sách thì một cái bóng phủ xuống, âm thanh nói chuyện của mấy nữ sinh bên cạnh nhỏ dần, Kiều Lam xoay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt ngang ngược của Tần Dương.

Kiều Lam rút cuốn sách toán ra: “Có chuyện gì?”

Cmn, vẫn còn hỏi hắn chuyện gì? Tần Dương nhướng mày.

Hại hắn vừa bị mắng vừa bị phạt đứng, giờ vẫn còn mặt mũi hỏi có chuyện gì?

“Cậu không nghe tôi bảo cậu làm bài tập sao?”

“Tôi đồng ý rồi à?”

Trần Diệu Dương, Tống Dao cùng mấy người ngồi phía trước nghe thấy những lời này, đều hơi ngạc nhiên nhìn qua đây, Tần Dương sửng sốt, sau đó lại cảm thấy mất mặt.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x