Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Ước Mơ Xanh của tác giả Đỗ Huỳnh Châu mời bạn đọc thưởng thức.

Chương 2

Cô gái bước vào nhà lột bỏ khẩu trang, áo mặc ngoài, bao tay quăng vào góc giường và lên tiếng gọi :

– Má ơi, đói bụng quá, chắc xỉu…

Tiếng “xỉu” của cô kéo dài nghe rất hài, có một giọng nói dịu ấm từ nhà sau vọng lên :

– Ốc Tiêu về đó hả, sao bữa nay về trễ vậy ?

Ngồi vào chiếc bàn con, đưa tay gỡ chiếc lồng bàn đậy thức ân, cô gái nhìn vào rồi cười lớn :

– Buổi sáng rau muống luộc ăn với nước mắm dầm hột vịt, buổi chiều hột vịt dầm nước mắm ăn với rau lang. Hoan nghênh món ăn muôn thuở.

Cô xới cơm và chén và ngồi ăn ngon lành . Từ nhà sau một người đàn bà trung niên, có gương mặt đẹp, buồn bước lên ngồi xuống chiếc ghế đôi diện với cô gái, cất giọng dịu dàng hỏi :

– Kỳ nghỉ hè đã gần xong, bao giờ con vô Sài Gòn học tiếp hả Ốc Tiêu ?

Gắp rau chấm vào chén nước mắm, cô gái đưa lên miệng nhai ngon lành, vừa ăn cô vừa trả lời :

– Lo quái gì má, bốn tây nhập học, ba tây đi cũng còn kịp chán.

Vẫn từ tốn người mẹ nói với cô gái :

– Nói như con vậy mà nghe được sao ? Còn phải chuẩn bị đủ thứ nữa chứ.

– Có gì để chuẩn bị, ngoài sách vớ và vài bộ đồ che thân không đầy một va ly con. Má khéo lo.

Câu trả lời chỉ là một ngẫu nhiên vô tình, vậy mà vẫn gieo vào lòng người mẹ nỗi xót xa vô bến bờ . Bà nói như tự trách bản thân mình :

– Má nghèo quá, không lo cho con được như những đứa con gái đồng trang, đồng lứa, điều này cũng lỗi nơi má mà ra Ốc Tiêu à.

Và nốt miếng cơm cuối cùng vào trong miệng xong, Ốc Tiêu gác đũa lên chén, nhìn mẹ nhíu mày nói :

– Đã trăm ngàn lần rồi, con nói với má là không được để tâm những chuyện đã qua nữa . Con lớn rồi, đã biết đánh giá đúng sai mọi việc mà . Con đâu thèm để ý đến mấy chuyện nghèo giàu . Mình nghèo nhưng mình sống trong sạch, có ý nghĩa, đó cũng là điều nên tự hào nữa là đằng khác.

– Nhưng có nghĩ đến đâu cũng vẫn khiến lòng má không vui, khi cứ nhìn con gái của má thiếu thốn trăm bề.

– Nữa… nữa… Lại rầu rĩ nữa . Nói má hoài . Má mà nói nữa, con nổi khùng đi ra đồng đến nứa đêm mới về cho coi.

Nỗi giận dỗi như có tác dụng, khiến người mẹ cười gượng, giả lả cùng cô gái :

– Thôi thì má không nói nữa.

Gởi cho mẹ cô một cái liếc mắt tinh nghịch, Ốc Tiêu tủm tỉm cười :

– Má nè ! Hỏi má chuyện này chút nghen.

– Hỏi má chuyện gì đây ?

– Hồi má mang thai con, má có uống cà phê nhiều không vậy má ?

– Sao hôm nay trở chứng hỏi má kỳ cục vậy ?

Ốc Tiêu cười khúc khích, giọng tinh nghịch :

– Bởi vì sao nước da má trắng trẻo như tiểu thư mà nước da con lại mầu bánh mật thế này.

Người mẹ bật cười mắng yêu con gái :

– Cha mầy.

Cô gái cũng cười, dù lòng đau xót không nguôi, mỗi khi bất chợt nhìn thấy trên gương mặt của mẹ, đang khoác lên nỗi sầu muộn cam chịu một cách âm thầm . Vì thấy một nụ cười, dù là hiếm hoi trên môi mẹ, cũng giúp cô nghe ấm lòng . Ôi thương mẹ biết bao mẹ Ơi, mẹ Ơi.

Nhìn âu yếm vào gương mặt mẹ, giọng cô gái thật từ tốn hỏi :

– Thuốc con hốt cho má uống có đỡ không ?

– Má thấy ngủ được nhiều, ăn cũng khá hơn trước nhiều.

Gật gật đầu ra vẻ hài lòng, cô nói tiếp :

– Vậy thì má cứ uống tiếp đi, hết con sẽ đi hốt thêm cho má.

Bà mẹ khẽ thở dài buồn rượi:

– Thời con gái của người ta thì dệt mộng ươm mợ Còn thời con gái của con má sao lại cứ phải sương sớm nắng trưa thế mãi . Cũng là con, cũng cùng một dòng máu tạo thành, thế mà…

Câu nói bị bỏ lửng lưng chừng, trong đôi mắt rưng rưng lệ của người mẹ . Ốc Tiêu nhìn mẹ lòng chợt nghẹn, nhưng chỉ một thóang mềm yếu ấy vụt tan nhanh, cô thở hắt một cái rõ manh, như rũ bỏ điều không vui và nói ráo hoảnh :

– Đừng nhắc đến họ nữa có được không má ?

Người mẹ cúi đầu im lặng, và không thấy được đôi mắt con mình đang ánh lên tia nhìn sắc lạnh, thả trôi vào nơi xa xôi nào đó.

Anh thấy phong cảnh ở đây thế nào hả Lâm Khang ?

– Đẹp và nên thơ lắm.

– Em nghĩ đến chuyến đi này anh sẽ có rất nhiều cảm hứng để sáng tác nhạc đó.

– Tất nhiên rồi.

Một nam, một nữ ngồi gần bên nhau trên một phiến đá to, hướng mắt nhìn ra biển . Biển của sớm mai tươi non màu nắng, tiếng sóng rập rờn từng đợt lăn tăn. phía sau lưng họ là điệp trùng của màu xanh núi đồi.

Chàng trai đang chứa căng đôi mắt nào là biển, nào là núi, cùng với một lồng ngực đầy hơi hướng trong lành, tinh khiết của đất trời mênh mông nắng gió.

– Em thật sung sướng Kim Sa à.

Cô gái cười hỏi :

– Sao vậy ?

Nhặt một vỏ ốc nhỏ đặt nằm trên lòng bàn tay, Lâm Khang cho nó hướng lấy ánh nắng mặt trời, trông lấp lánh và đẹp mắt . Anh nói vui vẻ :

– Vì có được một miền quê yên tĩnh tuyệt vời như vậy chứ sao.

Kim Sa dài giọng :

– Không dám đâu. Tự lâu lâu anh thay đổi không khí nên thấy thích mà nói vậy, chứ ở lâu như em thì mới thật sự chán chường.

Mắt Lâm Khang vẫn đăm đăm nhìn ra biển rộng :

– Anh thì đảm bảo với Kim Sa là sẽ không bao giờ có chữ chán đâu.

Một chút ngỡ ngàng điệu cợt đùa trên môi Kim Sa:

– Nếu vậy thì đăng ký ở rể nơi này đi anh Khang.

Lâm Khang cười đáp trả :

– Một đề nghị haỵ Kim Sa thấy anh có đủ tiêu chuẩn làm rể đất này không ?

Ném cho Lâm Khang một tia nhìn nồng nàn, cô trả lời rất thật :

– Ca sĩ nổi tiếng như anh thì quá thừa khả năng để chọn cho mình một người vợ đúng như mình mong ước.

– Nếu đơn giản như em nghĩ, thì sao anh lại phải độc thân đến giờ, vẫn chưa có mảnh tình nào cho ra hồn, để mà góp nhớ, gom yêu.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x