Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Ân Tình Sâu Nặng của tác giả Lê Duy Phương Thảo mời bạn đọc thưởng thức.

Chương 2

Duy vào bất ngờ làm Thụy Miên giật mình . Nàng đang mắc màn cho Duy, đôi mắt nhìn anh bối rối :

– Em… em tưởng bác sĩ còn nói chuyện với ba.

– Tôi.

Duy tựa sát cửa, chệnh choạng vì men rượu . Nhìn dáng anh như thế, Thụy Miên không nhịn được cười :

– Bác sĩ say rồi . Người thành phố uống rượu dở nhỉ.

– Không, đôi mắt của Miên làm tôi say đấy chứ.

Nói rồi Duy giật mình, hoá ra rượu đã khiến chàng phóng túng đến thế . Còn Miên thì ngượng ngùng nói lí nhí trong cổ :

– Bác sĩ nói kỳ ghê, mắt Miên sao làm bác sĩ say được.

Duy đứng thẳng người, cố gắng tỉnh táo :

– Sao Miên lại mắc màn cho tôi ? Đừng làm thế nữa nhé, đó là việc tôi có thể làm được.

– Mẹ bảo Miên đấy . Mẹ nói bác sĩ say rồi.

Nàng tiếp tục công việc của mình . Xong, quay lại nhìn Duy :

– Em pha nước chanh cho bác sĩ uống nhé, uống vào sẽ giã rượu đấy.

Không đợi Duy đồng ý, nàng thoăn thoát bước đi . Bỗng Duy cười một mình . Anh ngồi trên giường, tựa lưng vào vách gỗ, lim dim mắt rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Tiếng chuông xa xa, ngân nga, lảnh lót làm Duy choàng tỉnh . Trời mới tờ mờ sáng, rạng đông ửng đỏ chân trời . Duy bước ra sân định làm vài động tác thể dục thì nhìn thấy Thụy Miên . Nàng đang mắc quần áo lên cây cột ngang sau nhà . Thấy Duy, nàng nhoẻn cười :

– Bác sĩ ngủ có ngon khôn g?

– Hồi đêm, Miên đắp chăn cho tôi đấy à ?

Nàng không dám nhìn Duy, vẻ thẹn thùng :

– Em pha nước chanh đem vào thì bác sĩ ngủ rồi . Ở đây về đêm lạnh lắm, lại nhiều muỗi nữa.

– Tôi say quá . Dù sao cũng cảm ơn Miên nhé . Mà sao Miên giặt đồ sớm thế ?

– Ở đây mọi người đều dậy sớm cả, làm việc nhà rồi đi rẫy.

Nàng đã phơi xong chiếc áo cuối cùng . Chợt lại có một hồi chuông vọng đến . Duy hỏi :

– Tiếng gì thế Miên ? Có phải tiếng chuông nhà thờ không ?

– Tiếng chuông gọi mọi người đi lễ đấy – Nàng đưa mắt nhìn lên ngọn đồi phía xa xa, mờ mịt trong lớp sương mai màu trắng đục – Bác sĩ có đạo không ?

– Thế còn Miên ?

– Ở đây, mọi người ai cũng theo đạo cả . Còn bác sĩ ?

– Hôm nay là chúa nhật đấy nhỉ.

– Sao bác sĩ không trả lời em ?

Đôi mắt nàng chợt nghiêm trang lạ lùng, rồi Duy nhận thấy dường như nàng thất vọng khi Duy cho nàng biết mình không theo đạo . Duy hỏi :

– Miên có đi lễ không ?

– Giờ Miên đi đây . Bác sĩ…

– Đừng gọi tôi là bác sĩ nữa.

– Hãy gọi là anh Duy , Miên ạ.

Hàn Thuyên xuất hiện với quần soọc và giày thể thao . Miên có vẻ hơi ngỡ ngàng, vì cách ăn mặc của cô gái thành thị . Nàng khẽ chớp mắt rồi quay đi :

– Em phải đi lễ đây.

Hàn Thuyên đưa mắt nhìn theo cho đến khi Thuỵ Miên đi khuất , rồi quay sang Duy :

– Cứ như là một trinh nữa trong truyền thuyết vậy, phải không anh ?

Duy cười cười :

– Anh không biết.

– Chị Linh mà biết ở đây có tiên nữ thế này, chắc sẽ lên bắt anh về ngay thôi.

Duy cốc khẽ lên đầu Thuyên :

– Em đừng có mà suy nghĩ lung tung.

Thuyên bật cười khúc khích rồi kéo tay Duy :

– Đi anh, chạy một vòng cho khỏe.

– Em cứ chạy đi, anh thì không cần giữ eo hay làm thon đùi gì đâu . Nhưng anh nói trước nhé, bộ dạng em thế này coi chừng bị bắt cóc đấy.

– Hứ !

Thuyên lè lưỡi chọc quê Duy rồi tung tăng chạy đi . Bóng nàng chìm ngập trong ánh nắng mai lấp lánh nhô lên từ ngọn núi, nơi có mái nhà thờ cao chót vót . Duy bỗng nghĩ đến hình ảnh Thụy Miên trong chiếc áo dài đen óng ả, thành kính quỳ trước tượng Đức Chúa Trời trên cây thập tự gía.

Trạm xá xã chẳng có gì đáng kể ngoài một gian nhà gỗ cũ kỹ. Anh chàng trạm trưởng nói với giọng bùi ngùi:

– Thế đấy, chỉ thế này mà mấy năm qua tôi phải chống đỡ với bệnh tật của gần hai trăm con người trong xã.

– Còn thuốc men?

Duy hỏi, anh ta phẩy tay:

– Chả có gì nhiều. Ngoài một số ít ỏi do huyện cấp, còn lại bà con phải ra ngoài mua với giá khá đắt.

– Nhà thuốc ở đâu?

– Có một chợ thuốc ở ngoài chợ xã, của một tay ở huyện vào bán. Hắn giàu nhất vùng này đấy.

Thế là anh em Duy bắt tay vào việc. Ngày đầu tiên, nghe nói có bác sĩ thành phố đến, bà con kéo tới rất đông. Số thuốc ít ỏi họ mang theo cấp vèo một cái là hết sạch.

Buổi trưa, ông chủ tịch sang thăm, cùng với vài vị chức sắc, bệnh nhân vẫn còn sắp hàng dài bên ngoài. Nhìn thấy anh em Duy vất vả, ông áy náy nói:

– Sao cô cậu không nghỉ trưa, chiều lại khám tiếp?

– Bệnh tật thì không thể dừng lại được đâu bác ạ.

– Tôi về bảo Thụy Miên làm cơm mang ra cho hai người nhé.

Miên theo lời ba mang cơm đến, thế nhưng họ cũng không có thời gian để mà ăn cơm. Dường như bệnh tật đã ngự trị Ở đây từ lâu, đã số là trẻ em. Những bệnh tưởng như xoàng xĩnh nhưng để lâu ngày sẽ rất nguy hiểm, nó ảnh hưởng đến sự phát triển thể lực và trí tuệ của các em.

Một ngày trôi qua vô cùng vất vả.

Lúc hai người về đến nhà, hoàng hôn đã khuất sau đỉnh núi, tiếng chuông nhà thờ ngân nga báo hiệu một ngày đã hết. Tuy mệt nhưng được cái họ vui lây với niềm vui chất phác của bà con.

Thụy Miên kéo Hàn Thuyên ra sau nhà, chỉ một nồi nước đã đun sôi.

– Nước hoa nhài đấy, chị tắm đi, thơm lắm.

Hàn Thuyên cảm động:

– Miên nấu cho chị đấy à?

– Mẹ bảo Miên nấu đấy. Hồi trưa này em đem cơm về, mẹ la quá chừng. Thôi, chị đi tắm cho khỏe.

Thấy Hàn Thuyên nhìn dáo dác, Miên hiểu ý nên nhoẻn cười, nói:

– Đừng lo, Miên cột Đông Đông lại rồi.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x