Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách 8 Truyện Ngắn Thời Chiến Tranh của tác giả chienvit, trachvandung, hoacuc, chuongxedap, Triumf mời bạn thưởng thức.

Ở MỘT TRẠM GIAO LIÊN

Sau mỗi chặng hành quân, cái điều mà người ta thường nghĩ tới là những trạm giao liên. Tất nhiên ở mỗi cương vị người ta nghĩ một khác. Ví dụ như các đồng chí chỉ huy thường lấy đó làm cái “mốc” để tính đoạn đường đã đi, còn phải đi, chương trình cho các cuộc hội ý Đảng, Đoàn, tham mưu, tác chiến,… Những anh cấp dưỡng thì thường nhẩm tính xem đến đó gạo, muối, rau, thịt còn lại bao nhiêu, có thể lấy thêm được gì. Có anh quản lý đại đội còn tỉ mỉ hơn, dò xét đến cả tính nết của những người coi kho ở cái trạm sắp tới kia để lựa lời “moi” sao cho được những thứ cần thiết cho đơn vị mình, v.v. Còn đối với những anh lính trẻ thì có trời mà đoán được dự định của họ. Tắm một cái? Giặt một chầu? Ngủ một giấc? Không. Trước tiên phải tìm bằng được mấy thằng bạn cùng học, cùng làng, nghe đâu nó đang đóng ở quanh đấy. Và thực tình không ít anh tưởng tượng một cách say đắm rằng ở cái trạm giao liên sắp tới kia biết đâu mình sẽ được gặp chính người con gái mình yêu (chả khối cuốn tiểu thuyết tả như thế là gì!), hay ít ra cũng gặp được những người chủ dịu dàng tươi tắn là những đơn vị nữ bộ đội, nữ thanh niên xung phong như những trạm giao liên mà họ đã hành quân qua…

Ấy thế, nhưng ở trạm giao liên này lại không có một người con gái nào mà đến cả con trai nữa cũng chỉ vẻn vẹn có một người!

Trạm giao liên nằm bên bờ một con sông rộng. Vì gần thượng nguồn nên dòng sông chảy xiết và cũng rất đồng bóng: con nước khi to khi nhỏ thất thường. Bên kia bờ là vùng địch. Cái nhóm lô cốt boong-ke tiền tiêu của bọn Mỹ-nguỵ chỉ cách trạm giao liên một bãi cát bên kia, chiều rộng con sông, bãi cát bên này rồi đến một cánh rừng hẹp. Ở gần địch như thế nhưng cái trạm giao liên này cũng có đủ thành phần cấu tạo của nó: có giường, bàn, có bãi khách và gần đấy có cả kho tàng nữa. Kho súng đạn, kho dược phẩm, kho thực phẩm. Đặc biệt, trạm cũng có nhận điều trị thương binh. Và, khi nó đã có đầy đủ bộ lệ như thế thì nó cũng có đầy đủ mọi công việc phải làm, phải cần nhiều bàn tay để đụng đến tất cả mọi cái “có” kia.

Vậy mà chỉ có một anh. Người ta gọi là Quảng cao, Quảng đen, Quảng lầm lì, Quảng bác sĩ nữa, cũng vẫn chỉ là anh, tuỳ theo lần gặp gỡ của những người đi qua.

Cách đây một tháng, tiểu đội trinh sát chúng tôi được lệnh đến bắt liên lạc với trạm giao liên để nắm tình hình sơ bộ, sau đó vượt sông tiếp tục đi sâu điều tra một số cứ điểm giặc, chuẩn bị cho một trận đánh lớn.

Ở nhà, chúng tôi đã được tham mưu trưởng cho biết giờ hẹn và địa điểm mới nhất của trạm giao liên bằng toạ độ trên bản đồ. Thế là yên trí. Trên đường, không may cho chúng tôi, khi gần đến nơi lại chạm trán một ổ thám báo có ba tên nguỵ. Đã quen rồi, chúng tôi diệt cả ba tên này không khó khăn gì, nhưng kể từ lúc phát hiện ra chúng, triển khai lực lượng, rượt đuổi tên thứ ba, cộng lại cũng mất hơn ba mươi phút. Không còn cách nào bù đắp thời gian đã mất nên chúng tôi đã đến chậm.

Đêm đen đặc. Chỗ hẹn vắng lặng lạ lùng.

-Có lẽ muộn giờ, anh ta đã bỏ đi?

-Có lẽ nghe tiếng súng nổ, anh ta cho rằng chúng tôi đã bị phục kích?

-Có lẽ anh ta còn luẩn quẩn ở quanh đây?

Sau khi làm những tiếng động ám hiệu đủ ba lần liền, không có tiếng trả lời, chúng tôi quyết định cắt người gác rồi mò vào mấy cái hang gần đấy mà tôi cũng như các chiến sĩ trong tiểu đội đều linh cảm-cái linh cảm khá lạ của cánh trinh sát-là có người!

-Ai?

Một tiếng quát khe và đanh. Tiếng quát gần bật ra từ trong lòng hàng sâu nghe bí ẩn và rờn rợn. Theo một phản xạ rất nhanh, chúng tôi lăn giạt ra hai bên tìm những tử giác, nhưng oái oăm thay, chỗ này hang thắt hẹp lại không quá năm mươi phân và hai bên vách thì dựng đứng.

-Đồng Nai Xanh!

Chả còn cách nào khác, tôi bật thốt ra mật hiệu.

-Sài Gòn Đỏ!

Ta rồi! Chúng tôi thở phào khoan khoái. Một tia sáng mảnh của chiếc đèn pin đã bị bịt gần kín mặt bật ra từ phía người kia. Chúng tôi nhận ra cả tiểu đội trinh sát đều bị hai vách hang thu hẹp kẹp lại thành một hàng thẳng, rất lợi cho từ phía trong kia xả súng ra xuyên táo. Chọn chỗ này để đón đối phương ban đêm thì lợi hại thật. Tay này cũng gớm đây!

Quảng đen, Quảng cao, những cái tên ấy thì cho mãi đến sớm hôm sau, khi cái dáng lênh khênh và nước da cháy sạm của anh hiện ra giữa ban ngày, ban mặt, chúng tôi mới công nhận được, nhưng còn Quảng lầm lì, Quảng bác sĩ thì ngay tối hôm ấy chúng tôi đã phải thừa nhận ngay.

Leo lên, tụt xuống, rẽ phải, rẽ trái, lúc cần gù, lúc cần bò, khi đi trong hang giữa đêm tối dễ sứt đầu mẻ trán, khó khăn như thế này, lẽ ra, người dẫn đường dù là có đèn pin đi nữa ít nhất cũng cần có vài lời “thuyết minh” thêm, nhưng Quảng thì không. Hay là nói sợ lộ? Không, vì vào sâu lắm rồi, vả lại thỉnh thoảng có vụ cộc, vấp, bước hụt hay vụ “huỵch” nào là chúng tôi được tự do bật cười thành tiếng kia mà. Hay anh ta cho rằng chúng tôi là lính trinh sát, cái nghề mò mẫm quen rồi nên không cần phải nhiều lời để thử cái “giác quan thứ 6” của chúng tôi?…

-Bây giờ là 12 giờ rưỡi. Các đồng chí nghỉ-Quảng bấm đèn lướt qua một khoảng hang rộng phình ra như một căn phòng rồi dừng ánh đèn một chút ở một góc hang có trải cỏ, ý nói là giường đấy-Sáng mai tôi xin báo cáo tình hình và đêm mai mới vượt sông được. Các đồng chí có cần ăn uống gì không?

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x