
Ác Mộng Ven Hồ – Đọc Sách Online Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
GWEN PROCTOR
BỐN NĂM SAU
Hồ Stillhouse, bang Tennessee
“Bắt đầu.”
Tôi hít thật sâu luồng khí nồng nặc mùi thuốc súng và mồ hôi đã lâu ngày, chỉnh lại tư thế, ngắm và bóp cò. Tôi gồng người giữ thăng bằng trước cú giật. Một vài người sẽ vô thức chớp mắt sau mỗi phát súng; nhưng tôi phát hiện ra mình thì không. Chẳng phải rèn luyện gì mà chỉ là vấn đề sinh học đơn thuần, nhưng điều đó khiến tôi có cảm giác tự chủ hơn rất nhiều. Tôi thấy biết ơn lợi thế ấy của mình.
Khẩu súng lục ổ xoay dùng cỡ đạn 0,357 inch nặng trịch đầy uy lực khạc lửa và giật lên từng hồi, truyền vào người tôi những xung lực lần nào cũng giống nhau, nhưng tôi chẳng để ý tới tiếng đạn nổ hay cú giật. Chỉ có hồng tâm trên tấm bia đặt cuối trường bắn mà thôi. Nếu để tiếng súng làm phân tâm, chuỗi tạp âm ồn ào liên tục bất tận phát ra từ những tay súng xung quanh – gồm đàn ông, phụ nữ, và thậm chí, cả mấy cô cậu choai choai ở các ô tập bắn khác – đã khiến tôi không thể bắn trúng mục tiêu từ lâu rồi. Tiếng súng nổ đanh sắc liên hồi, dẫu đã qua lớp ốp bảo vệ tai dày cộp, vẫn nghe như tiếng cuồng phong rú gầm không ngớt.
Bắn xong, tôi mở ổ xoay, dỡ hết vỏ đạn rỗng và đặt khẩu súng lên bệ, ổ xoay vẫn để mở, họng súng chĩa về phía tấm bia. Rồi tôi tháo kính bảo hộ mắt ra, đặt xuống. “Xong.”
Từ phía sau tôi, huấn luyện viên nói với lên: “Làm ơn lui xuống.” Tôi làm theo. Cậu ta bước tới, nhấc khẩu súng của tôi lên kiểm tra, gật đầu, và nhấn nút để kéo bia tập bắn lại trước mặt chúng tôi. “Phần an toàn: quá xuất sắc!” Cậu phải gào lên thật to để át đi những tiếng ồn xung quanh và để hai đôi tai được đeo ốp bảo hộ của cả hai chúng tôi còn nghe được. Giọng cậu có hơi khàn một chút; gần như cậu phải hét suốt cả ngày.
“Vậy hy vọng phần thi bắn cũng được như thế.” Tôi hét lại.
Nhưng tôi thừa biết phần này tôi xuất sắc. Tôi đã nhìn thấy kết quả khi tấm bia giấy trượt về chưa được một nửa quãng đường. Tờ giấy có mấy cái lỗ rách do đạn xuyên qua bay phấp phới, tất cả đều nằm gọn trong đường tròn màu đỏ bé xíu.
“Trúng hồng tâm toàn bộ.” Huấn luyện viên nói, ngón tay cái giơ lên. “Qua rồi! Điểm xạ tốt lắm. Phải nói là siêu đẳng, chị Proctor ạ.”
“Cảm ơn vì đã giúp tôi thi cử nhẹ như không.” Tôi đáp lại. Cậu lùi xuống, chừa chỗ cho tôi, rồi tôi nạp ổ xoay vào súng và cất món vũ khí vào bao. An toàn.
“Ta sẽ nộp điểm thi của chị lên văn phòng bang và chị sẽ lấy được giấy phép ngay tắp lự.” Huấn luyện viên là một cựu quân nhân trẻ măng, tóc húi cua. Cậu có giọng nói êm ái, không rõ vùng nào, dù là giọng miền Nam nhưng không lên bổng xuống trầm như giọng Tennessee… Chắc là giọng vùng Georgia, tôi đoán vậy. Một chàng trai trẻ dễ mến, ít nhất cũng phải nhỏ hơn tiêu chuẩn hẹn hò của tôi mười tuổi. Nếu tôi có hẹn hò. Cậu lịch thiệp vô ngần. Lúc nào tôi cũng là Chị Proctor hết.
Cậu bắt tay chào tôi và tôi cười đáp lại. “Lần tới lại gặp nhé, Javi.” Đặc quyền của tuổi tác và giới tính. Tôi được gọi cậu ta bằng tên riêng. Tháng đầu tiên chưa quen, tôi cứ gọi cậu là thầy Esparza, cho tới khi cậu nhẹ nhàng chỉnh lại cho tôi.
“Lần tới…” Chợt có chuyện gì khiến cậu chú ý, và đang từ ung dung, điềm tĩnh, cậu bỗng chuyển sang cảnh giác. Cậu nhìn ra phía cuối hàng, và gào lên thật to: “Ngừng bắn! Ngừng bắn!”
Tôi thấy như có một đợt adrenaline dồn dập quét tới mọi dây thần kinh trong người. Tôi đứng im như tượng, quan sát, nhung cậu ấy không nói tôi. Dẫu rời rạc, mọi âm thanh ở các dãy bắn khác cũng im hết, tất cả mọi người hạ vũ khí, thu tay về, trong lúc đó, cậu bước sang ô tập bắn cách chỗ chúng tôi bốn ô. Có một người đàn ông lực lưỡng đứng đó cùng khẩu súng bán tự động trong tay. Javi hô khẩu lệnh, yêu cầu người đàn ông nọ thôi bắn, tháo đạn và bước sang một bên.
“Tôi đã làm gì hả?” Người đàn ông đáp lại bằng giọng khiêu chiến. Tôi, vẫn chưa qua cơn kích động, xách túi lên và tiến ra phía cửa, thật chậm. Tôi thấy người đàn ông nọ không làm theo chỉ thị của Javi, thay vào đó, ông ta chọn cách chống đối. Không phải là ý hay. Mặt Javi đanh lại, cử chỉ, điệu bộ của cậu cũng thay đổi theo.
“Tháo đạn và đặt vũ khí vào giá, thưa ông. Ngay lập tức.”
“Không việc gì phải thế! Tôi biết mình đang làm gì. Đây bắn súng suốt mấy năm trời rồi!”
“Thưa ông, tôi thấy ông chĩa vũ khí đã lên đạn của mình vào người khác. Ông biết nội quy ở đây rồi đấy. Luôn luôn hướng họng súng của mình về phía bia tập bắn. Bây giờ, tháo đạn và đặt súng xuống. Nếu ông không tuân thủ mệnh lệnh của tôi, tôi sẽ đưa ông ra khỏi trường bắn và gọi cảnh sát tới. Ông hiểu chưa?”
Javier Esparza hay cười và điềm tĩnh giờ đã trở thành một người hoàn toàn khác, và uy lực trong khẩu lệnh cậu hô dội khắp phòng như một trái lựu đạn có sức công phá lớn. Kẻ vi phạm kia lóng ngóng tháo băng đạn, rồi ném nó cùng món vũ khí xuống bệ. Tôi để ý thấy phần họng súng vẫn chưa hướng về phía tấm bia.
Giọng Javi giờ đã nhẹ nhàng và rõ hơn. “Thưa ông, tôi nói ông phải tháo đạn.”
“Tháo rồi đấy thôi!”
“Lùi lại.”
Khi người đàn ông vẫn trừng trừng nhìn, Javi bước tới lấy khẩu súng, lấy viên đạn cuối cùng trong buồng đạn ra và đặt nó xuống bệ, kế bên băng đạn đã được tháo ra từ trước. “Người ta chết oan là vì thế này đấy. Nếu không biết cách tháo đạn làm sao cho đúng, ông cần tìm một trường bắn khác.” Cậu nói. “Nếu không biết phải tuân thủ mệnh lệnh của huấn luyện viên trường bắn ra sao, hãy tìm một trường bắn khác. Thực ra, có khi ông cũng nên tìm một trường bắn khác thì hơn. Ông đưa bản thân mình và tất cả mọi người ở đây vào nguy hiểm khi phớt lờ các quy định an toàn, ông hiểu không?”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.