
Ái Quả Tình Hoa – Đọc Sách Online Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Ái Quả Tình Hoa của tác giả Quỳnh Dao mời bạn đọc thưởng thức.
Chương 2
Dưới cơn mưa bụi, Phi lái xe hướng sang đường Trung Sơn Bắc Lộ mà ra ngoại ộ Tuy trời mưa bời bời, nhưng cũng có nhiều xe chạy. Đường rất trơn, Phi không dám chạy mau, chỉ giữ tay lái với tốc độ bình thường, theo những xe chạy đằng trước.
Trên sông Cơ Long, mưa bụi như khói, sóng nước chập chờn, từ xa trông các ngọn núi như trùm phủ một màn sương mù mịt, không có cảnh sắc nào hơn, làm người có thể ưa nhìn.
Tuy Hoàng Thiên Phú ngồi một bên Phi, nhưng hai người ít chuyện trò với nhau. Lê Dịch Phi vẫn chú tâm nhìn đằng trước mà lái xe. Phú chẳng chút hứng thú nào đối với tiết trời này mà lên núi thưởng hoa, bởi Phi kéo anh ta đi nên không lẽ khước từ. Riêng Lê Dịch Phi thì rất hài lòng, chàng vừa lái xe vừa ca liền miệng, dường như ngoài vấn đề du sơn ngoạn thủy ra, chàng không có một điều lo âu nào khác.
Xe chạy đến ngã ba Sĩ Lâm, Phi lái xe sang phía hữu chạy thẳng theo đường lên Dương Minh Sơn. Chừng một phút sau, chàng phát giác phía sau có chiếc xe Jeep của cảnh sát gia tăng tốc độ đuổi theo xe mình. Vì xe chàng chạy không quá năm mươi cây số giờ.
Chiếc xe của cảnh sát vượt qua khỏi xe Phi bèn ngừng lại, đồng thời cũng ra dấu cho chàng phải ngừng theo. Phi dừng xe xong, bỗng thấy một cảnh sát mặc áo mưa bước đến bên chàng.
Phi tỏ vẻ bực bội hỏi trước:
– Thưa ông, chắc chúng tôi chạy quá tốc độ hả?
Viên cảnh sát liếc nhìn trong xe, sau đó lắc đầu nói:
– Không phải, nhờ ông cho xem bằng lái.
Phi móc trong túi áo ra một chiếc bóp nhỏ, lấy bằng lái ra trao cho viên cảnh sát. Anh ta chỉ xem sơ qua, lập tức trả lại cho Phi:
– Xin lỗi ông.
– Không có chi.
Phi cất bằng lái, lên xe tiếp tục rồ ga cho xe chạy một đoạn đường khá xa, Phi nói:
– Cũng may có đem bằng lái theo mình, bằng không, hết đi xem cảnh vật rồi.
– Đoạn đường này cảnh sát thường hay xét giấy tờ, theo tin các báo, vào mùa hoa này thường xẩy ra nhiều vụ, do các lão già không biết chạy xe, hay bỏ neo giữa lộ, làm cho xe sau chạy tới gây ra nguy hiểm.
– Sao họ không tra xét xe chạy trước xe mình?
– Có lẽ tại vận khí của chúng mình không hên. Vả lại cũng do quyền hành của các cảnh sát nghi đâu hỏi đó cũng chưa biết chừng.
Hai người đang chuyện vãn, bỗng đằng trước có một cảnh sát giao thông ra hiệu bảo xe họ ngừng lần nữa. Vừa ngừng xe, Phi không đợi cảnh sát hỏi trước lật đật lấy bằng lái xe đưa ra.
Viên cảnh sát chỉ xem sơ giấy tờ, và liếc nhìn trong xe. Sau đó trả bằng lái lại cho Phi, lễ phép nói:
– Xin lỗi ông.
Phi không mấy vui vẻ hỏi:
– Xin ông cho biết, hôm nay nhằm ngày các ông mở chiến dịch tra hỏi bằng lái xe à?
Viên cảnh sát lễ phép trả lời:
– Xin ông tha thứ, không phải chúng tôi cố ý làm phiền…
Phi chỉ những chiếc xe vừa qua lại, hỏi:
– Sao các ông không hỏi những xe khác?
– Xin lỗi ông, bởi vừa rồi chúng tôi có tiếp được mệnh lệnh, nên chú ý chiếc xe du lịch sơn màu xanh đậm do một cô gái trẻ tuổi lái, nếu gặp cô ấy, phải chận lại ngay.
– Nhưng trong xe của chúng tôi đâu có cô gái trẻ nào?
– Chỉ vì trời mưa mù mịt nên chúng tôi xem không được rõ, nên làm phiền ông.
Phú nghe đến đây cảm thấy hứng thú hỏi:
– Xin ông cho biết, cô gái ấy là một tội phạm đang bị tập nã phải không ông?
Viên cảnh sát cười nói:
– Không, chẳng có gì nghiêm trọng cả.
– Chẳng có chuyện gì sao lại cản trở cô ấy?
– À, bởi vì trong mệnh lệnh nói, cô ấy là người bệnh, cô ta lén lấy xe chạy đi, người nhà sợ cô gây ra tai nạn.
– Đại khái màu sắc chiếc xe đó cũng tương tợ xe chúng tôi?
– Đúng rồi, theo lệnh cấp trên cho biết, cô ta cũng chạy về hướng này nữa.
– Được rồi, nếu chúng tôi gặp sẽ giúp cho các ông. Ông có ghi số hiệu xe đó không?
Viên cảnh sát lắc đầu nói:
– Lệnh không nói rõ, chỉ nói chiếc xe đó là của ông Giám Đốc Kiến Thành Hóa Công Xưởng.
Nghe đến đây Phú càng chú ý hơn, hỏi:
– Ông chủ hãng đó họ Hùng phải không ông?
– Phải rồi, cô gái chạy xe cũng chính là con của ông. Vì thế, ông ta rất lo lắng, đến nhờ cuộc trưởng của chúng tôi tìm giúp, đồng thời cũng nhờ nhà phát thanh loan báo giúp tìm con ông.
Hoàng Thiên Phú tỏ vẻ cao hứng nói:
– Ạ, thật ai cũng khéo sắp, chúng ta ngày nay chắc chắn gặp nhiều chuyện phiền phức.
Viên cảnh sát vừa cười vừa quơ quơ tay nói:
– Hy vọng chúng tôi tìm sớm chừng nào càng hay chừng nấy.
Lê Dịch Phi không chú ý đến chuyện đó nữa, chàng lái xe thẳng lên núi, chàng tỏ ra nhuần nhã đường đi, cũng như kỹ thuật lái xe điêu luyện của mình mà từ từ chạy lên.
Đồng bằng Sĩ Lâm lần lần mất hút đằng sau. Nhìn con lộ trước mắt không khác một sợi chỉ đen ngòng nghèo, nhiều xe đang trên đường lên núi chẳng khác loài kiến đang bò lên lúc nhúc. Những đoàn thuyền trên sông, cũng như xóm nhà hai bên bờ đều khuất dần trong mưa bụi mịt mùng.
Trước cảnh sắc này, khiến cho Lê Dịch Phi nhớ ra một câu thi trong bài thơ của ai mà chàng quên tác giả “Võ trung xuân thọ vạn nhơn gia” (Cây mùa xuân và xóm nhà đều mất trong những trận mưa phùn). Hoàng Thiên Phú đoán ra ý của Phi nên nói:
– Tiểu Lê, rất tiếc chú mày không phải là một tiểu thuyết gia, tôi có một thiên tài liệu sống động ghê đi.
– Anh nói gì?
– Chuyện cảnh sát vừa nói rồi đó.
– Một cô gái sang trọng, tánh buông lung, lái xe chạy đi chơi, ba cô ta là một phú ông hết sức lo sợ tìm khắp nơi, sau đó cô bị bọn lưu manh bắt hiếp, có chàng hiệp sĩ nọ cứu nàng thoát khỏi tay bọn lưu manh sau đó chàng và nàng nên nghĩa vợ chồng và sum hợp với gia đình, phải vậy không?
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.