
Ăn Tướng Công – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Ăn Tướng Công của tác giả Lăng Trúc
Chương 2
Đại Đường công thương phát đạt, thường có sự giao dịch làm ăn với nước ngoài, lấy việc buôn bán tơ lụa, trà và đồ gốm sứ là việc buôn bán chính, nhập khẩu về ngựa của các chư quốc ở Tây vực, lông thú cùng trân châu bảo thạch là nhập của Nam Hải.
Nhưng việc buôn bán giao dịch chủ yếu thu lại lợi nhuận khổng lồ lại diễn ra qua đường biển, Đại Đường nắm giữ cảng khẩu trọng yếu ở vùng duyên hải thu về bạc tỉ, nên đương nhiên, Nghiễm Châu kề cận cảng Nam Dương cũng trở thành vùng trọng điểm buôn bán tại vùng biển Nam Hải.
Kinh gia kinh doanh Tô châu trà phường ở Nghiễm châu tự nhiên cũng trở thành trọng điểm phát triển mậu dịch.
Trong thành, quán xá cùng tửu điếm mở ra nhan nhản, người dân giao dịch buôn bán làm ăn náo nhiệt, Kinh Vô Tuyết lần đầu đi tới Nghiễm Châu tự nhiên được đại khai nhãn giới.
“Tiểu thư, người ngồi xuống đi”. Đông Mai vừa mở cửa ra lệnh cho lão phu xe lái xe chậm lại vừa dặn dò Kinh Vô Tuyết phải cẩn thận, miễn cho nàng ló đầu ra ngoài ngó nghiêng lại ngã gẫy cổ mất thôi.
“Đông Mai, ngươi xem chúng ta cũng nhau đi thuyền có được không há!”.
“Nô tì hỏi rồi, đi xe ngựa thoải mái hơn nhiều, đi thuyền lại phải đợi”. Mà trời này gió to, tiểu thư cứ ngoái cổ ra ngoài miết sẽ bị trúng gió ốm mất thôi, “tiểu thư, ngươi cẩn thận một chút đi”. Trong lòng nàng run sợ việc Kinh Vô Tuyết cứ treo mình ra ngoài cửa xe như vậy.
“Ta biết, oa! Chiếc thuyền kia lớn quá nha …. Mà một đám người tụ tập ở đó không biết làm cái gì nhỉ, ta qua xem xem”. Nàng vội vàng muốn phu xe dừng lại, thậm chí chưa chờ xe dừng lại nàng đã nhảy phốc xuống.
“Tiểu ….” Đông Mai vươn tay suýt thì nắm được vạt áo của Kinh Vô Tuyết, nàng thở dài, chiếu theo tình huống này, bọn họ năm nào tháng nào mới tới được Mạc gia trang đây?
“Đồ quỷ nhỏ nhà ngươi, còn ít tuổi không chịu lo học hành lại đi làm trộm cắp, nếu không đem đồ ngươi ăn cướp được giao ra đây, ta sẽ đem ngươi giao cho nha môn”.
“Ta thật sự không có ăn cắp mà, các vị thúc thúc bá bá thẩm thẩm a di à, các người hãy làm chứng cho ta với, người này cậy thế khinh người, ta dù có là tiểu hài tử nhưng vẫn hiểu được lễ nghĩa, ta vừa dơ tay mà hắn đã vu ta ăn trộm là thế nào”.
Nhìn những người đứng xem đều thản nhiên không ai ra tay cứu giúp. Kinh Vô Tuyết tiến vào trong đám người, chỉ thấy một nam nhân mặc cẩm bào đang ác liệt chế trụ một tiểu nam hài gầy nhỏ.
“Nếu ngươi không có ăn cướp thì hãy để ta lục soát ngươi xem là biết có hay không ngay”. Muốn diễn trò trước mặt ta sao, không được đâu.
“Ngươi …. Ngươi không được làm loạn như vậy”. Tiểu nam hài tỏ ra hung hãn đầy khẩn trương, con mắt không ngừng láo liên di chuyển khắp nơi.
“Chỉ cần ngươi đem tiền giao ra đây, ta có thể không truy cứu nữa”. Bàn tay của nam tử vẫn giữ chặt thằng nhỏ.
“Một người lớn như ngươi mà lại đi khi dễ một tiểu hài tử như ta thì sao gọi là anh hùng hảo hán nữa hả?” Kinh Vô Tuyết ngó trái ngó phải, thấy mọi người đứng nhìn chỉ trỏ ngó nghiêng, không một ai dám lên tiếng.
Theo trực giác chỉ báo, nàng xông thẳng lên phía trước, chặn trước mặt tiểu nam hài, “Tiểu huynh đệ ngươi không cần phải sợ nữa”.
“Tiên nữ tỷ tỷ”. Tiểu nam hài thông minh đứng nép sau lưng nàng, hướng nam tử kia làm mặt quỷ.
“Cô nương xin hãy tránh ra, tên tiểu quỷ này ăn trộm đã bị tại hạ bắt quả tang tại trận”.
Nam tử nhăn trán, hắn không tài nào nghĩ được tiểu cô nương này đột nhiên chạy ở đâu ra đây cản địa hắn, xinh xắn đáng yêu như búp bê được trạm khắc tinh xảo bằng thủy tinh, tựa hồ chỉ cần chạm tay một cái là có thể vỡ tan, làm khẩum khí của hắn không thể hung ác cho nổi.
“Phải vậy không? Ngươi có bằng chứng gì không?” Đôi mắt sáng ngời mở to, nhìn thẳng vào hắn tra hỏi.
“Tiểu thư à”. Đông Mai vội vàng chen vào đám người, khi chứng kiến cảnh này thiếu chút nữa nàng muốn ngất xỉu. “Tiểu thư, ngươi lại xen vào việc người khác nữa rồi, chúng ta còn có việc mà, đi mau thôi”.
“Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đúng lúc này, một nam tử tay phe phẩy quạt dẫn theo thủ hạ tiến vào, mọi người đứng vây quanh xem khi thấy hắn, đều đồng loạt mở ra một thông đạo.
“Thiếu gia”. Nam tử đang hung dữ như vậy, thấy người vừa tới ngay lập tức chắp tay, vái chào nói nhỏ, “Thuộc hạ đã tóm được tặc nhân, chỉ, chỉ là …..” Hắn do dự đưa ánh mắt hướng về phía tiểu nam hài đang nép sau tiểu nữ tử.
“Mạc Cấn, ngươi lui trước đi”.
Mạc Cấn nghe vậy cúi mặt, mặt không đổi sắc, lập tức rút lui.
“Sao ngươi lại có thể dung túng cho thuộc hạ tùy tiện khi dễ một đứa nhỏ yếu đuối vậy hả, đúng là đồ bại hoại mà”.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.