Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Ảo Thiên Thanh của tác giả Chu Sa Lan mời bạn đọc thưởng thức.

Chương 2

Chiếc xe đò dừng lại khi tới bắc Vàm Cống. Vĩnh đưa tay đỡ mợ năm xuống xe. Cử chỉ của anh khiến cho Thanh e thẹn vì ở đây không có ai làm như vậy.

– Sông gì lớn quá vậy mợ?

– Sông Hậu… Nó là một nhánh của sông Cửu Long…

– Cháu biết rồi… Tiếng Mỹ là Mekong River

Đưa tay vén mái tóc dài bay vào mặt vì gió thổi Thanh cười tiếp.

– Mình qua bắc là tới Long Xuyên…

Sáng hôm nay trước khi đi Vĩnh có hỏi trung tâm du lịch ở khách sạn thời họ khuyên anh nên đổi đô la thành tiền Việt Nam để dễ tiêu xài lặt vặt hơn khi đi về các tỉnh nhỏ. Khi tới nhà Vĩnh trao cho mợ một cọc tiền nói là mua vé xe đò và mướn phòng trọ. Thanh thầm cám ơn cháu về sự chu đáo này. Mua một bịch mận nàng lục trong túi lấy ra con dao nhỏ cắt trái mận làm đôi, bỏ hột xong đưa cho Vĩnh ăn thử.

– Ngon lắm… Trái này gọi là gì hở mợ?

– Trái mận… Cháu thích hả để mợ tách cho cháu ăn…

Thấy TâmHùng cứ vừa cắn vừa nhai Vĩnh cười.

– Sao mợ không tách cho hai em?

– Tụi nó ăn quen rồi không cần mợ. Chỉ có cháu chưa quen nên mợ mới làm cho…

– Mợ ăn đi… Mợ ăn cho vui…

Thanh cười khẽ cắt trái mận làm đôi, nữa đưa cho cháu còn phân nữa cho mình.

– Cháu thích ăn trái này. Ăn nhiều mà không thấy no…

Thanh cười thánh thót. Nàng thích cái tính vui vẻ, thật thà và chất phác của Vĩnh. Nghĩ sao nói vậy. Điều đó làm cho Vĩnh khác hơn người ở đây. Họ ít khi nói thật bởi vì nói thật không có lợi mà nhiều khi đem lại phiền phức.

– Cháu ăn nữa đi… Tới Long Xuyên mợ sẽ dẫn cháu đi chợ mua trái cây… Nhiều thứ lắm…

Bắc cặp cầu. Hành khách lục tục lên xe. Khoảng chừng hai giờ trưa Thanh với hai con và cháu có mặt ở thị xã.

– Mình nghỉ đêm ở thị xã Long Xuyên rồi sáng mai đi đò vào núi Sập…

Thanh có vẻ không được tự nhiên lắm khi bước vào căn phòng của khách sạn. Chỉ có một cái giường.

– Cháu ngủ trên giường đi còn mợ và hai em nằm dưới sàn cho…

Vĩnh lắc đầu.

– Không được đâu… Mợ và hai em ngủ trên giường đi còn cháu ngủ dưới sàn… Cháu quen tục lệ của người Mỹ rồi. Ở bên đó trẻ em và đàn bà là hạng nhất. Cho nên cháu không thể ngủ trên giường mà mợ nằm dưới đất…

– Cháu trả tiền nên cháu phải nằm trên giường…

Vĩnh nói bằng một giọng tự nhiên và thật tình.

– Cháu thương mợ, quý mợ nên nhường cho mợ ngủ trên giường…

Tâm nói nhanh.

– Vậy để con và em Hùng ngủ trên giường cho còn má và anh Vĩnh nằm dưới sàn…

Thanh làm thinh còn Vĩnh cũng không phản đối.

– Mình nghỉ mệt chờ tối trời mát sẽ đi ăn tối. Vĩnh muốn ăn gì?

– Cháu đâu có biết… Mợ ăn gì cháu ăn đó…

Trải tấm vải trải giường nơi chính giữa phòng xong Thanh mới khám phá ra cái bất tiện khi dành ngủ dưới sàn. Chỉ có mỗi tấm vải trải giường nên nàng và Vĩnh phải chia nhau. Có lẽ vì đi xe mệt lại nằm trên giường nệm ấm êm nên hai đứa nhỏ lăn ra ngủ liền. Thay bộ bà ba xong bước ra khỏi phòng tắm Thanh lắc đầu khi thấy hai con ngủ say. Nàng hơi đỏ mặt khi thấy Vĩnh nhìn mình. Tuy là cháu nhưng Vĩnh chỉ nhỏ hơn nàng có một tuổi. Điều đó khiến cho nàng đôi khi cảm thấy mất tự nhiên và khó mà cư xử với Vĩnh như là một đứa cháu thuần túy.

– Mợ mặc quần áo đẹp quá. Cháu nhớ má cháu cũng có bộ quần áo giống như mợ. Từ khi má cháu mất đi thời cháu không thấy ai mặc nữa. Còn bộ quần áo của má cháu cất trong tủ…

Thanh mỉm cười gợi chuyện.

– Chắc má cháu đẹp lắm phải không?

Vĩnh cười.

– Má cháu cũng đẹp nhưng không đẹp bằng mợ. Chắc tại má cháu già hơn mợ…

Nhìn Thanh giây lát Vĩnh nói nhanh.

– Hay là cậu mợ qua Mỹ sống với cháu…

Thanh cười buồn vì câu nói của cháu.

– Đâu có được… Người ta đâu có cho mình đi…

– Có cách nào để cậu mợ và hai em qua Mỹ sống với cháu…

Thanh lắc đầu thở dài buồn bã. Như không muốn nói tới chuyện đó nữa nàng lảng sang chuyện khác.

– Thôi hai mợ cháu mình nghỉ mệt một chút chờ hai đứa nó thức dậy rồi đi ăn tối…

Quán ăn nằm cạnh bên dòng sông Hậu. Gió mát rợi. Thanh hơi có chút thẹn thùng lẫn sung sướng khi được người cháu chồng kéo ghế mời nàng ngồi. Mấy người ngồi ăn trong quán đều cười thầm. Họ biết người đàn ông đó là Việt kiều hồi hương vì chỉ có họ mới có cử chỉ nịnh đầm này. Thanh tự động gọi thức ăn cho cả gia đình. Đói bụng nên hai người lớn và hai đứa nhỏ ăn không chừa thứ nào.

– Ngon quá…

Vĩnh lên tiếng. Thanh cười nhìn cháu.

– Vĩnh no chưa… Mợ gọi món tráng miệng nha…

Hai đứa nhỏ gật đầu trước nhất. Bồi bàn đem ra hai dĩa bánh ngọt cho hai đứa nhỏ và một dĩa trái cây lớn cho hai người lớn. Dường như có điều gì vui thích trong lòng cho nên Thanh cười đùa với người cháu chồng.

– Mời cháu Vĩnh thưởng thức hương vị hoa quả miền lục tỉnh…

Chỉ vào một trái Vĩnh cười.

– Trái này là trái soài, còn trái này là trái bưởi. Trái này là trái gì vậy mợ?

– Trái ổi xá lị…

Thanh cầm lấy một miếng đưa cho cháu. Cắn miếng nhỏ nhai từ từ xong Vĩnh cười.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x