
Bay Đi Chim Bồ Câu – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Bay Đi Chim Bồ Câu của tác giả Lưu Thủy Hương
Chiếc xe cọc cạch được hai người đẩy lên tàu, nằm nghênh ngang giữa lối đi. Đào vẫn tần ngần đứng nán ở cửa toa. Mãi đến khi hồi còi báo hiệu vang lên, cô mới hấp tấp hỏi :
– Bao giờ anh lại ghé qua ?
– Chưa biết.
Sáng sớm mai Mận phải về những nhà ga chính cào tuyết, rải đá dăm trên đường khách bộ hành. Những ga nhỏ thế này Mận chỉ quay lại sau đợt bão để gom cát, dọn vệ sinh. Tàu xình xịch chuyển bánh. Mận chợt nhớ, gọi to qua lần cửa kính đã khép lại :
– Bão lớn đấy… đứng lánh vào trong ga nhé…
Đôi mắt Đào mở to lạc lõng nhìn qua khung cửa, chẳng biết có nghe được không. Đoàn tàu rầm rập kéo về hướng trung tâm. Mận lăn ra băng ghế, hắn thiếp đi trong mệt mỏi.
Đêm nay, như mỗi ngày chuẩn bị chống bão, phải đến khuya hắn mới lết được về đến nhà, khi băng giá đã phủ trắng những con đường.
Đào đứng nhìn theo, chờ đến khi ngọn đèn đỏ của đoàn tàu mờ nhạt cuối đường ray, cô lầm lũi đi xuống cửa ga. Chiều đông ảm đạm, bóng tối tràn về đột ngột vây hãm.
Đào đứng nép vào bức tường cũ, ánh đèn vàng vọt từ nhà ga xô dạt chiếc bóng lẻ loi. Gió bắc đã kéo sang, cuốn ào ạt trên những hàng cây khô xương xẩu, hơi lạnh giăng tràn mờ đục rừng chiều. Đào âm thầm đợi những chuyến tàu muộn thưa thớt đi qua.
Họ quen nhau từ một năm nay, từ ngày Đào còn ngơ ngác, lúng túng đến bán thuốc lá ở cổng nhà ga. Bây giờ cô đã như con thỏ hoang, chạy luồn lách qua những cánh rừng, qua bức tường rào đổ nát phía sau cầu tàu.
Đào cũng như những cô gái Việt Nam khác đứng dọc các nhà ga hẻo lánh. Họ từ đâu đến, đêm đi về đâu, không ai biết. Như sương khói bên lề cuộc đời, mong manh vô định.
Đêm nay, bão tuyết sẽ tràn về bủa vây thành phố, phủ kín các sân ga và những cánh rừng. Mùa đông khốc liệt của nước Đức, giá rét căm căm.
Những ngày không có bão, Mận trở về với công việc quen thuộc, lại đi suốt theo những chuyến tàu về quét dọn các nhà ga ngoại ô.
Hắn hì hụi đẩy xe xuống cửa tàu, đảo mắt nhìn quanh. Trạm ga xép này vốn đầy rác bẩn hôm nay lại sạch sẽ bất ngờ. Mận nhấp bước theo những bậc thang lần xuống cửa ga. Bên bờ tường, Đào cười khúc khích sau tấm khăn len to sù sụ :
– Vừa lên quét dọn trên đấy xong.
– Vớ vẩn thế – Hắn lúng túng càu nhàu – Bán cả ngày rồi mà còn tham việc à ?
– Đứng mãi ở đây cóng quá phải chạy vào trong một tí. Cây chổi anh để quên ở cửa kho đấy, cứ để lại nhé.
– Ừ, thì để đấy. Sao không về trung tâm bán ? Ở đây vắng vẻ, sợ lắm.
Đào lắc đầu giễu hắn :
– Nói dễ thế ! Chỗ nào cũng có người cả, chen ngang vào thế nào được.
Đào lại cười, thủ thỉ kể với Mận những chuyện vui buồn của một tuần qua. Những chuyện linh tinh không đầu không đuôi, để sẵn đó từ bao giờ, chờ Mận đến, kể cho Mận nghe.
Có mối khách quen gọi Đào đem thuốc lá đến giao tận nhà, kiếm thêm được vài đồng. Bà bán bánh mì góc phố chiều nào về ngang ga cũng mang cho bao bánh cũ. Bà bảo, người lao động cần mẫn vất vả như Đào chỉ kiếm được vài đồng thì cuộc đời này bất công quá…
Đào kể về những ước mơ bình dị của mình. Ước mơ một cuộc sống hợp pháp, một mái ấm gia đình, một đứa con để ôm ấp yêu thương, để thoát khỏi những ngày lang bạt. Và cả chuyện tuần rồi bị cảnh sát rượt đuổi.
– Phải cẩn thận nhé, chúng tóm được thì vốn liếng mất cả, lại bị tống vào trại – Mận lo lắng xen vào.
– Chẳng sao, anh ạ. Cả vùng này thuộc nằm lòng, cứ phóng nhanh như thỏ ấy. Chạy thế mà lại vui, lại ấm.
Đào cười khanh khách. Hắn ngập ngừng bảo :
– Thế thì… vui thật đấy. Tháng sau… tôi không quét dọn tuyến đường này nữa, đổi sang hướng bắc. Hôm nào có bão thì lánh vào ga nhé.
Đào hụt hẫng nhìn Mận, nụ cười dang dở trên môi.
– Thế thì… thì tuần sau cũng sẽ lấy chồng.
– Lấy ai ?
– Lấy Tây. Khách quen mua thuốc.
– Ừ, thế… thế mà lại tốt.
Đào lẽo đẽo theo Mận vào nhà ga. Như mỗi buổi chiều, cô đẩy phụ hắn chiếc xe nặng chất đầy dụng cụ lên tàu. Cả hai rồi lại tần ngần đứng bên cửa toa, cho đến khi tàu báo hiệu chuyển bánh. Chắc không còn dịp nào để mà gặp lại nhau.
– Anh Mận này…
Đôi mắt bơ vơ của Đào đuổi mãi theo đoàn tàu, theo vào chiều chia tay lạc lõng.
Mùa đông chậm rãi qua đi. Mận lại bị đẩy về tuyến đường ngoại ô. Đám công nhân vệ sinh tranh nhau bám lại trung tâm thành phố, để còn có bầu đoàn, để còn gặp nhau chuyện gẫu, mời nhau điếu thuốc.
Đoạn đường dài hẻo lánh đi về những vùng hoang vắng này không ai muốn nhận. Cứ đi suốt, mù mịt theo những chuyến tàu lẻ loi, lầm lũi qua những nhà ga hiu quạnh. Không ai biết đến, cũng chẳng còn ai nhớ đến.
Mận ngồi ngáp vặt, lơ đãng nhìn mảng quần rách nơi đầu gối. Phía sau lưng hắn, bên ngoài cửa kính là mùa xuân. Cũng vẫn đoạn đường cũ, qua vài cơn mưa ấm đã bạt ngàn hoa dại. Cánh rừng phía sau sân ga đã phủ lá xanh mượt mà.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.