Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

TÌM DẤU MỎ BẠC

“Ông có bao giờ đầu cơ không ?”. Một lần tôi hỏi ông bạn già Poirot.

“Không đâu, anh bạn” – Poirot trả lời nghiêm túc – “Tôi không hề. Còn như mười bốn ngàn cổ phần ở công ty mỏ Burma của tôi thì khác…”

Ông Poirot dừng lại một chút như để lấy can đảm nói tiếp.

“Sao nữa ạ ?” – Tôi giục ông ta.

“Với những phần hùn này, tôi không phải đóng gì cả… không mất một xu, đó là phần thưởng cho chất xám của tôi. Anh muốn nghe chuyện đó không ? Muốn chứ ?”.

“Dĩ nhiên là muốn nghe”.

“Nhưng mỏ này nằm trong địa phận của Burma, cách Rangoon khoảng 200 dặm. Người Trung Quốc khám phá ra vào thế kỷ thứ mười lăm và được khai thác vào thời kỳ có cuộc khởi nghĩa của Mohammad, rồi bị bỏ xó vào năm 1868. Người Trung Quốc đã phân chiết được nhiều bạc thô từ lớp trên của quặng mỏ này, để luyện thành bạc ròng, thải ra hàng khối xỉ. Dĩ nhiên việc này được phát hiện ngay khi có điều tra nhưng từ đó mọi việc trở nên không có kết quả. Nhiều nhóm người do các tổ chức nghiệp đoàn được gửi tới, đã đào bới cả khu vực rộng lớn, song phần thưởng giá trị vẫn còn lảng tránh họ. Có một đại diện trong các nghiệp đoàn nhận ra dấu vết của một gia đình Trung Quốc, và người ta đoán rằng họ còn giữ tài liệu về tình hình của mỏ quặng đó. Trưởng tộc của gia đình này bây giờ là Vũ Linh.

“Đúng là một trang hấp dẫn trong cuốn tiểu thuyết về thương trường !” – Tôi kêu lên.

“Chứ không phải sao ? À, anh bạn, người ta vẫn viết những cuốn tiểu thuyết mà không có nhân vật nào là cô gái tóc vàng đẹp tuyêt vời… không, tôi nhầm nó phải là tóc nâu vì đó là màu tóc mà anh mê nhất. Anh nhớ chứ…”

‘Thôi ông kể tiếp đi mà !” – Tôi nói có chút ngượng.

“Được thôi, anh bạn. Thế là người ta đến tiếp xúc với ông Vũ Linh này. Ông ta là một thương gia đáng mến, rất được kính trọng của tỉnh. Ông ta xác nhận ngay rằng mình sở hữu những tài liệu về mỏ bạc này và sẵn sàng thương lượng để bán tài liệu, nhưng ông ta nói là sẽ không bán nó cho ai ngoài những người đứng đầu tổ chức. Cuối cùng người ta đã dàn xếp được để ông đến London, gặp trực tiếp Ban giám đốc một công ty quan trọng.

“Ông Vũ Linh đi London bằng tàu biển S.s Assunta và chiếc Assunta đã cập bến cảng Southampton vào một buổi sáng tháng Mười một lạnh và đầy sương mù. Một trong những giám đốc, ông Pearson đã xuống Southampton để đón, nhưng vì sương mù nên chuyến tàu hóa ra bị chậm lại nhiều so với thời gian tàu biển cập bến. Ông Vũ Linh đã lên bờ và đáp chuyến xe lửa đặc biệt để đi London. Ông Pearson trở lại thành phố, rất bực mình vì không đoán ra được người đàn ông Trung Quốc này đến ở chỗ nào. Tuy nhiên, một ngày sau các trụ sở của công ty đều có điện thoại gọi. Họ biết ông Vũ Linh đang ở khách sạn Russell Square. Ông ta không được khỏe sau chuyến đi vừa rồi, nhưng cho biết có thể đến gặp tại bàn họp vào ngày hôm sau.

Cuộc họp được ấn định vào lúc mười một giờ. Đến mười một giờ rưỡi, vẫn chưa thấy ông Vũ Linh đến, một thư ký của Tổng giám đốc công ty mới gọi điện thoại đến khách sạn Russell Square. Nhưng ở đây người ta trả lời rằng ông khách Trung Quốc ấy đã đi cùng một người bạn ra ngoài lúc mười giờ rười. Điều đó có thể là người ta suy đoán ông ấy ra ngoài để đến dự cuộc họp này, nhưng trọn buổi sáng, ông Vũ Linh cũng không đến.

Tất nhiên, cũng có thể nghĩ rằng ông ta lạc đường vì chưa quen với London, nhưng rồi đến nửa đêm, ông ta cũng chưa trở về khách sạn. Ông Pearson lập tức báo cảnh sát. Vào ngày hôm sau, vẫn chưa có dấu vết gì về người đàn ông bị mất tích, nhưng buổi chiều đó, một xác chết được phát hiện trên sông Thames với những nét cho thấy rất giống người Trung Quốc xấu số này. Trên xác chết hay trong hành lý để tại khách sạn đều không có một tài liệu nào liên quan đến cái quặng mỏ bạc mà người ta muốn biết.

“Giữa tình hình phức tạp này thì tôi được kéo đầu vào. Ông Pearson đã gọi tôi. Trong lúc đang rối tung vì cái chết của ông Vũ Linh, ông Tổng giám đốc của ông ta lại phải lo âu đối phó với báo chí khi họ ồn ào về mục đích đến nước Anh của người Hoa này. Còn tất nhiên cái lo của phía cảnh sát là truy tìm dấu vết kẻ giết người… Bình tĩnh trước dư luận báo chí chỉ là điều quan tâm thứ yếu thôi, cái mà ông ta cần tôi phối hợp với cảnh sát là tôi đóng vai người có lợi tức trong công ty.

‘Tôi vui vẻ chấp nhận. Tôi thấy rõ là có hai chỗ để tôi mở cuộc tìm kiếm. Một là tôi sẽ dò bắt đầu từ trong số nhân viên của công ty, những người biết việc người đàn ông Trung Quốc này đến đây và hai là tôi phải tìm hiểu từ những hành khách cùng đi chiếc tàu biển có trò chuyện nên biết được mục đích chuyến đi của ông ta. Tôi bắt đầu từ nhóm người thứ hai này, một địa bàn mà tôi coi là khá hạn chế cho việc truy xét. Ý nghĩ này cũng trùng hợp với thanh tra Miller, người được giao phụ trách vụ này… nhưng lại khác nhận định của ông bạn chúng ta là thanh tra Japp tự phụ, hay tỏ vẻ và đúng là khó chấp nhận nổi.

Chúng tôi đã phỏng vấn những sĩ quan trên tàu. Họ cho chúng tôi biết không nhiều. Ông Vũ Linh khá lặng lẽ trong suốt cuộc hành trình. Ông ta không thân mật với ai ngoại trừ hai hành khách… một ông người Âu ốm yếu tên là Dyer, một người vô danh tiểu tốt, còn người kia là một thư ký ngân hàng còn trẻ, tên là Charles Lester, từ Hồng Công trở về. Chúng tôi may mắn nên nhanh chóng gặp được hai người này. Sau khi tiếp xúc, nếu có nghi ngờ một trong hai hành khách dính líu vào vụ này, thì Dyer dễ bị chú ý hơn. Được biết ông ta từng có dính dáng với một băng nhóm lừa đảo người Trung Quốc, nên ông ta đáng bị tình nghi nhất.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x