Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Biển của tác giả John Banville mời bạn đọc thưởng thức.

Họ đã ra đi, những vị thần ấy, vào một ngày thủy triều lên rất lạ lùng. Suốt buổi sáng, nước trong vịnh đã cồn mãi lên dưới bầu trời đục lờ như sữa, dâng cao chưa từng thấy, với những con sóng nhỏ trườn cả đến vùng cát khô cháy đã nhiều năm chưa từng được thấm nước trừ phi trời mưa, ì oạp vào tận chân những đụn cát dài. Đống vỏ gỉ nát của những con tàu hàng mắc cạn ở mãi cuối vịnh từ bao giờ chẳng ai biết chắc phải tưởng rằng nó lại sắp được hạ thủy.

Tôi đã không bao giờ bơi nữa, sau cái ngày ấy. Lũ chim biển quang quác chao lượn hốt hoảng, có vẻ thế, trước cảnh tượng cái bát nước khổng lồ kia đang cương phồng lên như một vết phỏng rộp xanh lét bóng nhẫy một cách ác hiểm. Trông chúng trắng dị thường, lũ chim ấy, ngày hôm ấy. Những con sóng đang để lại một đường viền sủi bọt vàng vọt lấm lem suốt dọc mép nước. Không có cánh buồm nào chắn đứt đường chân trời vòi vọi ngoài kia. Tôi sẽ không bơi nữa, không, không bao giờ nữa.

Tôi bất giác rùng mình sợ hãi. Như vừa có một người nào đó…

Cái nhà ấy vẫn mang tên Tuyết Tùng[1], như ngày xưa. Một khóm tuyết tùng lởm chởm, nâu sì như lông khỉ và sặc mùi hắc ín, thân cành vặn vẹo như trong ác mộng, vẫn mọc ở phía bên trái, đối diện một sân cỏ bừa bộn ngay dưới cái cửa sổ rộng cuốn vòm của gian phòng trước đây vẫn là nơi sinh hoạt chung của khách trọ, nhưng cô Vavasour thì hay thích gọi đó là “sảnh đợi” với một giọng rất ra dáng bà chủ.

Cửa trước của ngôi nhà quay sang phía bên phải, mở ra một vuông sân trải sỏi lấm lem dầu mỡ nằm sau cánh cổng sắt vẫn sơn xanh lá cây, mặc dù gỉ sét đã gặm mòn và làm nhăn nhúm hết những hoa sắt điệu đà của nó. Tôi rất kinh ngạc thấy mọi thứ vẫn y nguyên đến vậy trong suốt năm mươi năm có lẻ kể từ lần cuối cùng tôi ở đây. Kinh ngạc, có phần thất vọng, thậm chí có thể nói là chán nản, mà vì sao thì tôi không biết, bởi lẽ tôi có mong chờ thay đổi gì đâu, tôi, kẻ đã quay về chỉ để sống với những mảnh vụn còn lại của quá khứ?

Không hiểu sao ngôi nhà lại được xây như vậy, quay sườn ra đường, với cả bức tường hồi gắn sỏi trắng toát không cửa sổ; có thể trước đây, thời còn chưa có xe lửa, con đường đã chạy theo hướng hoàn toàn khác, qua ngay cửa trước, biết đâu được. Cô Vavasour cũng mơ hồ về ngày tháng nhưng vẫn cho rằng lúc đầu chỗ này chỉ có một túp nhà nhỏ thôi, từ đầu thế kỷ trước, tôi muốn nói là thế kỷ trước nữa kia, tôi đang lẫn lộn thiên kỷ này với thiên kỷ trước, rồi sau này cứ cơi nới thêm thắt tùy tiện năm này qua năm khác.

Có lẽ thế nên ngôi nhà bây giờ mới có vẻ lộn xộn như vậy, với những phòng nhỏ bị ghép lại thành những phòng lớn, những cửa sổ nhìn ra chỉ thấy tường vây kín, và la liệt những mảng trần thấp lè tè. Sàn gỗ thông thì cót két như ván lát thuyền, và cái ghế xoay có lưng con tiện trong phòng tôi cũng vậy. Tôi tưởng tượng một gã thủy thủ già đang gà gật bên lò sưởi bập bùng, đã cam phận hèn không thể ra khơi được nữa, và tiếng gió lạnh mùa đông quật liên hồi vào những ô cửa sổ. Chao ôi, tôi sẽ là gã ấy đấy. Đã bắt đầu thành gã ấy rồi.

Khi tôi còn ở đây ngần ấy năm về trước, thời của những vị thần, Tuyết Tùng mới chỉ là nhà nghỉ mùa hè, cho thuê từng tháng hoặc nửa tháng một. Hằng năm, cứ tháng Sáu thì một ông bác sĩ khá giả kéo cả gia đình đông đúc ầm ĩ của ông ta về ở trọn tháng. Chúng tôi không thích lũ con to mồm của ông ta, chúng cười nhạo và ném đá vào chúng tôi từ sau cái cổng sắt bất khả xâm phạm kia.

Sau đó là đến lượt một cặp trung niên bí hiểm, không bao giờ nói chuyện với ai và sáng nào cũng lẳng lặng dắt con chó trông như khúc dồi của họ đi dọc theo Phố Ga xuống bãi biển, không sai phút nào.

Với chúng tôi thì tháng Tám là tháng thú vị nhất ở Tuyết Tùng. Khách thuê vào tháng đó mỗi năm mỗi khác, họ từ Anh hoặc từ lục địa sang, có một cặp kỳ quặc đi tuần trăng mật bị chúng tôi loay hoay rình mò, và có lần cả một gánh hát hợp tác[2] kéo đến ở và trình diễn một buổi chiều trong cái rạp làm toàn bằng tôn tráng kẽm của làng. Rồi thì đến cái năm xuất hiện gia đình nhà Grace.

Thứ đầu tiên tôi thấy ở họ là cái ôtô, đậu trên sân sỏi trong cổng. Đó là kiểu xe màu đen thân võng gầm thấp đã sứt sẹo rúm ró, ghế bọc da màu vàng nâu, bánh lái gỗ đánh bóng có nan to gộc. Những cuốn sách bìa bạc phếch và quăn góc vứt lăn lóc trên cái đợt dưới khoang kính hậu nghiêng lướt xuống một cách rất thể thao, và có cả một tấm bản đồ đường bộ nước Pháp dùng nhiều đã cũ đi rồi.

Cửa trước của ngôi nhà vẫn để mở toang, và tôi nghe thấy nhiều người nói lao xao bên trong, ở dưới nhà, còn trên gác thì có tiếng chân trần chạy trên sàn gỗ và tiếng một đứa con gái đang cười. Tôi đã dừng lại ở cổng ngoài, nói thực là để nghe trộm, và bất ngờ thấy một người đàn ông từ trong nhà bước ra, tay cầm cốc rượu.

Ông ta thấp người, trên to dưới nhỏ, chỉ thấy những vai với ngực và một cái đầu tròn to tướng với bộ tóc cắt ngắn xoăn tít đen bóng điểm những đốm hoa râm trước tuổi, và cả một bộ râu cằm nhọn hoắt cũng điểm hoa râm như vậy. Ông mặc sơ mi xanh lá cây lùng thùng không cài khuy, quần cộc vải kaki, đi chân đất. Da ông rám nắng sâu đến mức trông như có ánh tím. Tôi còn để ý thấy đến tận lòng bàn chân ông cũng nâu sạm hết lại; đa số các ông bố mà tôi từng thấy thì trắng bệch như bụng cá từ cổ áo trở xuống.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x