
Bóng – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
TV nói tốt nhất không nên ra khỏi nhà vào những ngày nhạy cảm này.
Nhưng dần dà, tôi biết, đó chỉ là một cách nói giảm nói tránh cho việc “hãy tự nhốt mình ở trong nhà cho tới hết đời” mà thôi.
Mẹ và em gái đang ở trong trường học. Chuyện xảy đến khi mẹ đang đi đón em. Và bố vẫn đang mắc kẹt ở công ti. Chúng tôi chỉ có thể liên lạc qua điện thoại. Đã một tuần tôi chưa được gặp gia đình mình.
Bầu trời thành phố trở thành một bãi tha ma di động với những cái xác bị bóng bay thắt cổ treo lủng lẳng. Thức ăn đang dần cạn kiệt. Và hằng đêm tôi không thể ngủ nếu không có thuốc an thần trong hộp thuốc. Nỗi sợ này quá lớn. Cứ nhắm mắt lại, tôi sẽ thấy cái chết diễn ra xung quanh mình vào ban ngày. Tôi cảm thấy khó thở khi tưởng tượng cái thòng lọng kia sẽ thắt cổ của mình như thế nào.
“Qủa bóng” làm bạn với tôi từ bảy giờ sáng tới năm giờ chiều. Sau đó nó phải rời đi. Nó nói là phải đi “bơm khí”.
Bạn sẽ không thể biết điều đó kinh khủng cỡ nào khi luôn có một con quái vật khủng bố có giọng nói y hệt bạn lúc nào cũng lải nhải bên ngoài. Nó dụ dỗ bạn mở cửa sổ ra, để nó kể cho bạn những chuyện hay ho. Nhưng thực chất là nó chỉ chờ đến khi thần kinh của bạn sụp đổ mà làm theo lời nó. Sau đó cái thòng lọng nó luôn mang theo sẽ thít chặt lấy cổ bạn. Bạn sẽ gia nhập binh đoàn xác chết lủng lẳng trong thành phố. Cơ thể bạn sẽ mục ruỗng từng ngày và bốc mùi kinh khủng.
Xem kìa, nó đến rồi. Trông nó béo tốt và căng khí hơn hôm trước.
“Ôi sao cậu vẫn chưa mở cửa sổ ra thế? Hôm nay nắng đẹp lắm.” Nó dán cái mặt của mình vào cửa kính và bắt chuyện một cách thân thiện. Tôi chỉ thấy sợ. Nó như một con ác quỷ. Lời nó nói ra luôn có sức hấp dẫn. Đã lâu rồi tôi chưa được thưởng thức không khí trong lành bên ngoài.
Mặc dù tôi biết bên ngoài hiện giờ tràn ngập mùi hôi của xác thịt phân hủy. Nhưng chỉ cần nó nói, nắng đẹp lắm, tôi sẽ tự khắc quên đi điều ấy.
“Thức ăn của cậu đã hết chưa?” Nó lại tiếp tục. “Chết đói là không hay đâu. Mà trong nhà cậu chẳng có tảng thịt nào để xẻ ra nữa cả.”
“Cút đi cút đi cút đi…” Tôi bịt chặt tai. Trống ngực đập thình thịch. Tôi có cảm giác những điều nó sắp nói sẽ rất kinh khủng. Tôi không muốn nghe. Tôi sợ hãi đủ rồi.
“Hôm nay tôi bay qua chỗ mẹ của chúng ta và em gái bé bỏng. Biết tôi nhìn thấy gì không? Trường học hết lương thực và họ đã buộc phải rút thăm xem ai sẽ là vật hi sinh.” Nó nói với cái giọng hưng phấn bệnh hoạn.
“Thật không may làm sao.” Nó tỏ vẻ tiếc nuối và thở dài bất đắc dĩ. “Em gái chúng ta đã trở thành món súp thịt cho một nhóm người.”
Mắt tôi mở trừng trừng. Dạ dày quặn lên dịch chua. Tôi ghé vào tường mà nôn – nếu như tôi có đủ thức ăn trong bụng để nôn một trận ra trò. Lấy tay bịt chặt miệng, nhưng vẫn không ngăn nổi cơn nức nở run rẩy. Em gái đáng yêu xinh đẹp của tôi, bị xẻ ra làm súp?
“…” Tôi không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Tại sao điều này lại xảy ra? Tại sao?
“Quả bóng” của tôi vẫn cứ lượn lờ bên ngoài.
“Hey, cậu thử đoán xem, bao giờ đến lượt mẹ của chúng ta?”
Tôi phải trốn ra ngoài. Phải trốn ra ngoài.
Cái đói dày vò khiến tôi trở nên vô cùng chật vật và khổ sở. Mới hôm qua, tôi đã phải giết con mèo đi lạc vào nhà và nấu nó lên. Tay tôi run, môi tôi run, mí mắt tôi giật giật, cả người như người vừa ốm xong một trận nặng. Nhưng nhát dao đâm xuống con mèo bé nhỏ đó lại cực kì dứt khoát. Máu bắn lên mặt khiến tôi buồn nôn. Nhưng không sao, máu cũng chỉ như tiết canh mà thôi, đúng không? Vừa ăn vừa khóc. Tôi cảm thấy kinh tởm chính bản thân mình. Nhưng không sao dừng được. Thức ăn, thức ăn. Tôi cần thức ăn. Tôi không biết khi người ta bị đẩy vào đường cùng sẽ làm ra những gì. Nhưng ít nhất vẫn còn có điều an ủi tôi rằng, mình chưa giết người.
Và tôi không nghĩ mình may mắn tới nỗi ngày nào cũng có mèo đi lạc vào nhà. Nhân lúc chưa mất sức và “quả bóng” hẵng còn bận “bơm hơi” ở nơi nào đó, tôi phải trốn đi.
Đồ đạc tôi không có gì nhiều. Chỉ đóng gói trong một balo. Lúc sáu giờ, “quả bóng” đã khuất xa, tôi mới quyết định đẩy cửa ra ngoài. Đây là lần đầu tiên sau ba tuần tự giam mình.
Tôi cố nép mình dưới những mái nhà, tránh tầm nhìn của những quả bóng đang lơ lửng. Bọn treo xác người không còn mấy, chỉ còn những quả bóng tuần tra – ấy là tên tôi đặt thế, bọn này thường xuất hiện sau khi bọn bóng bay mặt người đi “bơm khí”. Chúng không có mặt, nhưng vẫn có thòng lọng. Và có trời mới biết chúng sẽ làm gì. Vì thế cẩn thận vẫn là trên hết.
Tôi sẽ đi tới nhà trẻ của em gái đầu tiên. Nơi đó cách nhà không xa lắm, chỉ qua hai khu phố là đến. Tôi nghĩ mình có thể vượt qua an toàn.
Hoàng hôn dần buông. Bóng tối bắt đầu ăn mòn thành phố. Đâu đó vẫn có những ánh đèn từ cửa sổ hắt ra, và vài cột điện – không biết bằng cách nào, vẫn đang tỏa sáng. Chắc là những người còn sống. Họ đang làm gì nhỉ? Sợ hãi, nghỉ ngơi, hay đang ăn lẫn nhau?
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.