
Bù Khú Tiên Sinh – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
2. KHÁCH MÁ HỒNG
Người đẹp bước vào cái thế giới tím nhạt của đèn và những tiếng thét của giai điệu. Tiết tấu lập đi lập lại như điên. Những tiếng basse bùng bùng của thứ rap động kinh truyền dẫn cơn tâm thần quái gỡ, chạy vòng quanh đám con rối. Ngọc bước vào thế giới ấy, như hòn sỏi được thả xuống mặt ao và chìm lỉm, lẫn lộn giữa đám vảy cá lấp lánh của bầy thủy quái.
Cô cầm ly rượu đi một vòng đám người ngọ ngoạy như đang lướt giữa những đợt sóng động cỡn ngầu bọt.
Cô chọn một góc tối và hút thuốc lá.
Một người đàn ông ăn mặc lịch sự đến chào và mời cô ra sàn nhảy. Ngọc nói:
– Cám ơn anh, em không biết nhảy.
– Vậy em đến đây chắc có chuyện gì buồn?
– Em tính xin việc làm. Anh thấy em làm cashier được không?
– Nếu em làm cashier thì đêm nào anh cũng đến đây. Nhưng mà họ đã nhận em chưa?
– Chưa. Sáng mai em sẽ đến để phỏng vấn.
Sáng hôm sau, khi cầm lá đơn đến nơi, Ngọc mới biết rằng người ta chỉ tuyển nhân viên nữ từ 25 tuổi trở xuống nhưng Ngọc đã ba mươi, vừa tính rút lui thì trưởng phòng nhân viên bước ra.
– Này tiểu thơ. Chưa dự phỏng vấn đã về sao?
– Tôi không đủ tiêu chuẩn. Già chát rồi.
– Không sao, cứ ngồi xuống đi.
Ngọc ngồi ở ghế sau cùng.
Bốn cô thiếu nữ lần lượt được mời lên, người thì có bằng đại học, người có bằng C Anh văn. Tay trưởng phòng hỏi xã giao vài câu, con mắt cứ lấm lét nhìn Ngọc. Gã chỉ dành cho mỗi thí sinh kia không tới một phút thì đuổi về.
Khi Ngọc bước đến thì gã làm mặt nghiêm.
– Cho tôi xem hồ sơ.
Nhưng con mắt gã chỉ dán vào cái tên Ngọc và tấm hình bốn sáu. Ngọc hỏi:
– Có phải hồ sơ của tôi bất hợp lệ không?
Gã ngước lên nhìn Ngọc, xếp tập hồ sơ lại, đút vô ngăn kéo:
– Đối với Ngọc thì không bao giờ bất hợp lệ. Luôn luôn được chào đón.
Còn giám đốc vũ trường khi nhìn thấy Ngọc đến trình diện đã thốt lên:
– Tôi sắp phát tài rồi!
Ngọc hỏi:
– Bác thấy cái mặt cháu giống mặt ông thần tài hả bác?
– Mặt của cô sáng rực như miếng vàng bốn số chín.
°
Hôm đó gần như Ngọc không trang điểm. Lúc đi làm cũng vậy, chỉ make up phơn phớt một chút nhưng có vẻ như sức hút cứ tập trung vào quầy tiếp tân. Vé không đủ bán. Đàn ông bu tới quầy tán dóc mệt mỏi, một mình Ngọc tiếp đủ thứ rượu mạnh, càng uống mặt càng đẹp.
Có anh chàng nọ đêm nào cũng tới, không ra sàn nhảy mà cứ ngồi lì một góc quầy với chai X.O. Không tán tỉnh. Không quậy phá. Có lẽ người ta gọi đó là trồng cây si. Suốt một tuần cứ im như thóc. Câm như hến. Cuối cùng Ngọc phải lên tiếng.
– Chào anh. Tôi có quen một ông bác sĩ chữa bệnh câm rất giỏi.
– Tôi không bị câm. Tôi mắc bệnh tương tư.
– Ô, bệnh đó chữa dễ ẹc.
– Chữa cách nào?
– Tự trói hai tay lại bằng một sợi dây thừng, đưa đầu dây cho người nữ đó nắm, dắt đi vòng vòng vài lần là hết bệnh.
Tối hôm sau không thấy hắn đến vũ trường. Mười hai giờ đêm Ngọc lấy xe ra về, đến ngã tư, vừa dừng đèn đỏ thì một chiếc Husky cặp sát bên hông.
Ngọc hỏi:
– Làm trò gì vậy?
– Tôi đưa Ngọc về nhà.
– Không được. Lũ con tôi chúng không chịu đâu.
Rồi Ngọc vọt đi. Hắn bám theo sau. Sát nút. Nhưng rất may là hắn bỏ cuộc khi Ngọc rẽ sang đường khác.
°
Đêm tiếp theo hắn lại đến. Lại ôm chai X.O ngồi ở một góc quầy. Hơn mười giờ đêm trời đổ mưa nhưng vũ trường vẫn đông khách. Nhạc rap dập ầm ầm. Ánh đèn chớp tắt như ma quỷ.
– Ngọc ơi! Hắn gọi. Cho tôi biết nhà Ngọc đi.
– Để làm gì?
– Để lui tới chăm sóc mẹ con em. Em đi làm tới khuya, ở nhà ai lo cho con em?
– Chúng nó quen rồi. Buổi chiều em dẫn hai đứa đi ăn, cho chúng nó lên giường, khóa cửa. Rồi em đi làm.
– Không được đâu. Lỡ có hỏa hoạn thì sao?
– Đã có hàng xóm.
– Nhà em có đầy đủ tiện nghi không?
– Nhà em nghèo lắm. Anh mà đến, em thêm mắc cỡ.
– Vậy thì anh cần phải đến.
– Nhưng em không đồng ý.
Hắn lại quay về với chai rượu.
°
Trời mưa càng lúc càng lớn. Khi về tới đầu hẻm thì Ngọc đã ướt sũng mặc dù có mặc áo mưa trùm kín đầu.
Hẻm ngập nước. Xe chết máy. Ngọc dắt xe không nổi, ráng sức mà đẩy nhưng hình như đang sụp phải một cái ổ gà rất sâu. Rấn tới một cái, mất thăng bằng, xe ngã xuống nước.
Từ trong bóng tối có người đàn ông bước ra, kéo chiếc xe dậy.
– Đi trước dẫn đường! Hắn ra lệnh.
Khi vào đến cửa nhà, Ngọc nói:
– Cám ơn. Nhưng anh về đi. Anh không được vô nhà.
Hắn đứng bất động. Chôn chân trong nước và trong cơn mưa xối xả.
Ngọc tựa xe vô vách ván. Mở cửa. Nước ngập lênh láng, cóc nhái lội lõm bõm, giày dép nổi lềnh bềnh khắp nơi.
– Bé Ti, bé Quỳnh đâu?
Lũ trẻ khóc ré lên:
– Mẹ ơi mẹ! Cứu con với.
Đèn sáng lù mù. Ngọc run cầm cập.
– Các con đừng thọc chân xuống nước. Coi chừng điện giựt.
Lũ nhỏ cũng khôn. Chúng cố thủ trên giường và nước thì đang mấp mé.
– Đừng khóc nữa. Nước đang rút.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.