Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sau nhiều ngày vạ vật, con như quả pháo sắp nổ tung muốn trốn đâu đó. Cảm thấy mất niềm tin ở tất cả mọi thứ, kể cả bản thân mình. Nhưng chợt nhớ lời cha dạy. Hãy quan sát kỹ khi bước và bước cho chắc. Cha ạ, con nhìn thấy mặt đất bập bùng chông gai, bước đi không lựa dễ giẫm phải. Người ta vẫn lừa lọc nhau, phồng má trợn mắt kìm hãm đè bẹp nhau để sống. Nếu không biết đường biến hóa, luồn lách, thậm chí thủ đoạn, sao sống được.

Nghe lời cha, chịu khó học hành bằng cách vượt mọi khó khăn, để thỏa với đời, thoát nghèo. Con đường tri thức là con đường gian khổ nhất. Đã từng tâm sự với cha, học cùng con, nhiều đứa không bằng nhưng nhà chúng có “ô dù”, chúng vẫn xin được việc tốt. Cha nhìn, thở dài héo hắt. Nói đời cha kém cỏi như cái cây quanh năm cớm nắng nên để cho các con chịu thiệt thòi. Thấy cha đêm đêm cặm cụi lội trong những cuốn sách dày cộp, tiếng ho khù khụ tàn nhẫn làm mặt cha

nhăn nhúm mà con ứa nước mắt. Con phải tự thân vận động thôi. Con nói vậy. Cha mừng vì con biết vượt khó. Học xong một trường, kiếm việc làm thêm, tự nuôi lấy mình, con học trường nữa. Mơ ước là trở thành nhà văn, người làm báo xuất sắc. Cha gật đầu. Cha chỉ có thể ở bên con động viên, tiếp thêm sức mạnh.

Con lao ra phố, học hành, thành một thằng vật lộn với chữ nghĩa. Sinh viên nghèo, nhìn thấy gì cũng thèm. Ngày qua đi buồn bã ủ dột. Tiền làm thêm được bằng viết lách chỉ đủ trang trải cho học tập và sống ở ngoài này một cách đạm bạc. Ăn ngon là xa xỉ. Cha vẫn bảo con. Đừng làm việc cố sức, thiếu, cha sẽ phụ cấp thêm. Con hiểu hoàn cảnh gia đình mình. Nhà còn bốn em. Cố làm cho cha yên lòng. Con tự chăm lo được mình, cha yên tâm.

Bạn thân của con, giờ được gọi là mấy nhà thơ nhà văn trẻ. Cùng là dân sinh viên học viết văn, nhưng có người đã nhiều tuổi, người bằng cả tuổi cha. Anh em tất. Và một điều nữa là tất cả anh em nào cũng mắc bệnh chung: Hay xả chữ nghĩa và thiếu tiền. Mà bệnh đó thành kinh niên và nỗi kinh hoàng. Giấc mơ có tiền ngự trị trong đầu đêm đêm giật mình tưởng được nhà gửi. Các bạn con hay hỏi vay tiền. Con thi thoảng có đồng nhuận bút, từ chối sao được những lời hỏi han. Con ham viết báo. Hiểu rằng không ai sống được bằng nghề văn, nên con muốn kết hợp, lấy báo nuôi văn, nuôi văn làm nghiệp. Lấy ngắn nuôi dài. Muốn viết báo thì không thể ngồi yên mà phải lao đi say gió bạt trời. Con cộng tác với một số báo mục phóng sự, nên thường phải đi thực tế. Tuổi trẻ cần sự năng động. Tạm quên đi nỗi buồn cũ kỹ học cách tự thương mình.

Có nhiều chuyện con viết thành phóng sự, ở đời chuyện trái ngang khó hiểu nhiều như trấu vãi. Chừng nào có điều kiện về quê, con tâm sự với cha. Còn những chuyện con đã và đang trải, con ghi vào nhật ký, đóng dấu vào lòng mình, một ngày nào đó cha sẽ đọc nó.

Một cô gái đã để lại trong con nhiều ấn tượng. Tên Lệ, mắt ướt và hay khóc. Da trắng ngọc ngà. Mái tóc cô ấy dài như tóc mẹ ngày xưa, nhìn vào mái tóc ấy con nhớ mái tóc trong bức ảnh mẹ. Số phận của cô ấy, kể ra toàn nước mắt. Ngòi bút con viết và ủng hộ những số phận đáng thương đó cứ run lên. Xin lỗi cha, con đã làm một chuyện không phải, nhưng cha cũng là đàn ông, con không ngại nói. (Đôi khi tự đùa giỡn mình). Con đến nhà nghỉ, cũng lên phòng, cũng gọi người. Gặp Lệ trong hoàn cảnh đó. Con cần sự thật, cần biết thân phận của những cô gái điếm để thể hiện trong phóng sự. Lệ đã nói cho con về đời cô.

Gặp nhau trong lần anh đi chơi tại nhà nghỉ. Hai ngọn gió chướng đổ về gần nhau trên cánh đồng đọng nỗi buồn. Anh chỉ đến để tìm hiểu về cuộc đời những cô gái điếm và viết bài. Điếm thì ai cũng biết rồi. Vũng bùn đó, ai muốn lội thì lội. Lội càng sâu càng đau. Nhân viên dẫn anh lên phòng, điều tôi vào. Anh gật đầu. Tôi đổ vào anh như đã từng đổ vào bao người khách chơi khác.. Anh đẩy tôi ra:

– Làm gì mà vồ vập thế?

– Thì đàn ông các anh đến đây chỉ để mua cái vồ vập thế thôi mà.

Anh như vừa nghe thấy một khái niệm mới. Tôi không ngại nói ra lời ấy. Anh ngồi nghiêm trang, khuôn mặt không biểu hiện một sự thèm khát nào. Chẳng giống những gã đàn ông xa vợ, chán vợ thèm gái hay đang bị tích tụ lâu ngày. Anh hỏi tôi:

– Tại sao em lại đi làm cái nghề này?

Tôi biết đó là câu hỏi thật. Anh muốn tìm hiểu về tôi, nhưng cái cách anh hỏi chưa thực sự khôn khéo và đúng lúc. Tôi cười nhạt, khinh đời. Tự nhiên muốn nổi loạn, tát cho anh một cái thay cho sự uất ức hằng ngày tôi phải chịu bởi những gã đàn ông khỏe như trâu bò. Chợt thấy anh có vẻ còn quá trẻ, thôi.

– Anh vào đây chắc phải có nhu cầu kia? – Tôi hỏi trong một nỗi xao xác khó nói…

Lúc này anh hơi dựa người vào tôi. Tôi để anh nằm gối đầu vào gối và bắt đầu xoa người. Nhưng anh giữ tay tôi lại.

– Thú thực, anh không mấy ham cái trò này. Anh đến đây là chỉ muốn tìm hiểu về cuộc đời các em.

– Anh là nhà báo?

– Có thể gọi như thế cũng được.

Tôi chợt bật khóc và không thể dừng lại. Cảm thấy như anh là người đã thân quen lâu lắm để tôi giãi bày, tôi trút bớt đớn đau. Anh ôm lấy tôi và toàn thân tôi run rẩy. Tôi biết rằng mình đã gặp một người khác với trăm ngàn người đã từng đè lên bụng tôi, đã từng trút vào đầu óc tôi sự ghê tởm nhầy nhụa. Tôi ngừng khóc. Anh lau nước mắt và tôi nằm xuống cạnh anh.

– Em khổ quá anh ơi. Sau này không biết em còn nước mắt mà thương ai nữa.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x