
Bước Chạy Thanh Xuân – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Đối với Kakeru, niềm hạnh phúc của việc chạy bộ chỉ đơn thuần là những khoảnh khắc được giẫm lên cỏ và lao vút qua núi đồng lúc cậu còn thơ bé. Khi lớn lên là những lúc chỉ còn cậu với đường đua, cùng những nỗ lực chống chọi với dòng chảy của thời gian. Cho đến khi hành động bột phát ngày hôm ấy thổi bay tất cả mọi thứ thành tro tàn.
Người thanh niên vẫn thong thả đạp xe. Cuối cùng, anh ta cũng dừng lại trước một cửa hiệu đã đóng cửa. Kakeru đã ngừng chạy để đi bộ thư giãn gân cốt. Người thanh niên mua hai lon trà lạnh từ cái máy bán hàng tự động đang toả ra thứ ánh sáng mềm mại, đoạn thảy một lon qua cho Kakeru rồi ngồi thụp xuống trên nền đất trước cửa hiệu. Kakeru đang cảm nhận được hơi lạnh từ lon trà đang hút lấy nhiệt lượng từ cơ thể mình.
“Cậu chạy giỏi đấy.” Anh ta lên tiếng sau một hồi im lặng. “Thứ lỗi.”
Bỗng dưng anh ta với tay về phía bắp chân đang mặc quần jean của Kakeru. Thôi, có là biến thái cũng chẳng sao. Nghĩ vậy, Kakeru liền buông lỏng cảnh giác, cho phép anh ta chạm vào chân mình. Cổ họng khô rang, cậu tu một hơi cạn sạch lon trà. Người thanh niên sờ nắn bắp thịt của Kakeru với vẻ rất chuyên nghiệp như một vị bác sĩ đang kiểm tra xem bệnh nhân có khối u hay không. Đoạn anh ta ngẩng đầu nhìn lên, nhìn chòng chọc vào Kakeru.
“Sao lại phải ăn cắp?”
“… Anh là ai vậy?”
Kakeru ném chiếc lon rỗng vào sọt rác kế bên, xẵng giọng hỏi.
“Tôi tên là Kiyose Hạii, sinh viên năm tư khoa ngữ văn, đại học kansei.”
Đó là ngôi trường sắp tới Kakeru sẽ nhập học. Trong lúc vô thức cậu lỡ thành thật khai báo:
“Tôi tên… Kurahara Kakeru”
“Kakeru à? Cái tên đẹp đấy. Cậu sống ở khu này sao?”
“Từ tháng tư tôi sẽ vào học ở Kansei.”
“Hả!?”
Kakeru nhíu mày trước đôi mắt sáng lấp lánh dị thường của Kiyose. Người thanh niên này đã dùng xe đạp để đuổi theo một người không quen biết, đã vậy còn đòi sờ mó bắp chân của cậu nữa. Đúng là kì lạ thật.
“Cảm ơn vì đã mời trà. Vậy tôi đi đây.”
Lúc Kakeru chuẩn bị đứng dậy, Kiyose liền cản không cho cậu đi. Anh ta níu lấy tay áo sơ mi của Kakeru, buộc cậu phải ngồi lại cạnh mình.
“Cậu học khoa nào?”
“… Khoa xã hội học.”
“Vậy tại sao lại đi ăn cắp?”
Cuộc hội thoại lại trở về điểm xuất phát. Kakeru ngồi thụp xuống lần nữa, cảm giác giống như tàu con thoi bị trói buộc bởi trọng lực trái đất, mãi không thể thoát ra.
“Thật tình mà nói giờ anh muốn gì đây? Muốn đe dọa tôi đấy à?”
“Không. Tôi chỉ muốn biết liệu cậu đang có gặp khó khăn gì mà tôi có thể giúp đỡ hay không thôi…”
Kakeru càng cảnh giác hơn. Nhất định Kiyose phải có ý đồ gì đó. Làm gì có chuyện bỗng dưng lại có người tỏ ý đồ tốt thế này.
“Cậu là đàn em của tôi mà, tôi đâu thể bỏ mặc cậu được… Cậu không có tiền sao?”
“Ừ thì…”
Kakeru đã hy vọng anh ta có thể cho mình vay chút tiền, nhưng dường như tất cả những gì Kiyose có trong người chỉ là hai cái chậu con với vài đồng bạc lẻ. Kiyose vẫn gặng hỏi, chẳng có vẻ gì là muốn chia tiền ra.
“Còn tiền bố mẹ cho cậu thì sao?”
“Tiền họ đưa cho để thuê nhà trọ tôi dùng đánh mạt chược hết rồi. Từ đây cho tới khi nhận được tiền tháng tới, tôi đành phải ngủ trong trường đại học thôi.”
“Ngủ trong trường sao?”
Kiyose nhổm dậy, ánh mắt vẫn dán chặt vào đôi chân của Kakeru, còn vẻ mặt đang tư lự gì đó. Bụng dạ Kakeru cảm thấy không yên, mấy ngón chân trong giầy cứ rục rịch liên hồi.
“Vậy khổ quá nhỉ?” Rốt cuộc Kiyose cũng lên tiếng với vẻ thành thật. “Nếu được, cậu có muốn đến xem thử nhà trọ tôi đang ở không? Vừa hay còn một phòng đang trống đấy. Nhà trọ tên Chikusei, cũng gần đây thôi. Từ đó đi bộ đến trường mất năm phút, tiêng thuê mỗi tháng là ba mươi nghìn yên.”
“Ba mươi nghìn yên sao?”
Kakeru bất giác lớn giọng. Tiền thuê phá giá vậy, rốt cuộc có bí mật nào đang lẩn khuất trong cái nhà trọ ấy? Nghĩ đến cái bóng trăng thoắt ẩn thoắt hiện ngoài hành lang tăm tối, đêm đêm hút máu người, Kakeru chợt thấy rùng mình. Đối với một kẻ tìn thấy niềm vui trong việc chạy bộ và đã quen với cái thế giới mà tốc độ được đo đếm bằng đồng hồ bấm giờ như Kakeru thì ma quỷ là những hiện tượng thuộc về một thế giới kì bí không tưởng, khiến cho cậu chẳng biết phải đối phó như thế nào.
Nhưng Kiyose đã kịp thời chặn tiếng oán than của Kakeru lại bằng cách chỉ ra tình trạng khánh kiệt vì mạt chược của cậu.
“Không sao đâu, nếu cậu xin phép chủ nhà trọ đàng hoàng thì thế nào cũng được ông cho nợ tiền phòng. Nhà trọ Chikusei không cần tiền đặt cọc hay tiền lễ gì hết.”
Nói xong anh ta liền vứt cái lon rỗng đi rồi đứng dậy đá chống xe đạp. Kakeru càng lúc càng cảm thấy nghi ngờ về nhà trọ Chikusei mà ông anh này đang ở. Nhưng Kiyose lại ra điều hối thúc cậu, “Rồi, mau lên nào, để tôi dẫn cậu đến xem.”
“Còn phải mang đồ đạc của cậu đến nữa nhỉ? Cậu đang ở đâu trong khuân viên trường thế?”
Góc nhà thể thao, dưới gầm cầu thanh bê-tông có thể tránh được mưa gió. Hành lý Kakeru mang từ dưới quê lên chỉ có mỗi chiếc túi thể thao. Cậu nghĩ nếu sau này cần thêm thứ gì thì nhắn tin người nhà gửi lên cũng được. Kakeru rời khỏi nhà, khăn gói lên Tokyo trong lúc vẫn chưa chọn được phòng trọ. Đúng cái đêm lên thành phố cậu lại la cà đến sòng mạt chược, thế là cạn túi từ đó đến giờ. Nhưng kì thực, cậu không lo lắng hay sợ hãi khi phải một thân một mình ở chốn lạ lẫm này. Ngược lại, Kakeru cảm thấy như được giải phóng.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.