
Cá Thu – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Cuộc hội ngộ đêm mưa thu rơi
Nghe điện thoại này, của em đấy. Geon Seop đưa máy cho tôi.
Tôi ngỡ là tiền bối Myeong gọi đến nhưng trong ống nghe không vang lên giọng nói nào, chỉ có tiếng phần phật.
Tôi vén tấm rèm cửa sổ, gió thổi ầm ầm. Có lẽ trời sắp mưa.
Đầu dây bên kia, hình như người đó cũng đang đứng dưới cơn bão này gọi điện.
Tôi gắng hỏi đến mấy lần mà không nghe thấy tiếng đáp lời.
Cuối cùng người bên kia gác máy.
Chắc là người em đang chờ điện thoại đấy, sao thế? Geon Seop rít một hơi thuốc hỏi.
Tôi đi thẳng vào phòng không nói lời nào.
Geon Seop bảo anh không thể chia tay…
Bởi trong từ điển của anh không có từ đó…
Cái em muốn không phải từ ngữ gì hết…
Hễ tôi nói thế anh Geon Seop lại chỉ liên tục nhả khói.
Cuộc điện thoại… Giờ thì tôi đã có thể hoàn toàn tha thứ cho anh Myeong Woo!
– Trong nhật ký để lại của No Eun Rim,
tháng 10 năm 1987.
Lúc mới bước vào quán cà phê, anh không nhìn thấy Eun Rim. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là chắc chắn trong khi mình đứng thần người run rẩy bên cửa sổ thì Eun Rim đã bỏ đi rồi. Sau đó để thoải mái hơn anh lại nghĩ, biết đâu mình xuống quán cà phê dưới tầng hầm này đúng lúc cô vào nhà vệ sinh hoặc chạy ra bốt điện thoại công cộng.
Trong góc quán, một đôi nam nữ ngồi bên nhau chìm trong mật ngọt yêu đương, hai mái đầu cơ hồ dính sát, ở giữa quán, một người đàn ông trung niên hói đầu nhìn anh chòng chọc với vẻ chẳng quen nhưng nhàn rỗi quá nên cứ nhìn tạm. Đang lúng túng không biết làm sao thì anh trông thấy bóng lưng một phụ nữ ngồi dưới ánh đèn màu xanh của biển báo cửa thoát hiểm trong góc khuất.
Hình như cô đang hút thuốc, không gian xung quanh bao phủ bởi một màn khói thuốc dày đặc như sương mù. Quả là một chỗ ngồi không dễ gì nhận ra ngay, bởi chậu si giả cao gần chạm trần đã chắn hết tầm mắt. Ánh mắt anh lướt nhanh tới góc ấy, thấy lồng ngực nện “thịch” một tiếng rồi mau chóng lắng lại. Anh phải gắng sức khống chế cơ thể chỉ muốn lao ngay về phía trước, từng bước chậm rãi tiến đến sau lưng cô.
Trong một tích tắc, anh tự hỏi liệu có phải mình đang tưởng tượng quá hay không, người phụ nữ ấy, nếu đúng người phụ nữ đang ngồi hút thuốc ấy là Eun Rim thì tại sao cô lại chọn chỗ ngồi dưới tấm biển báo thoát hiểm màu xanh mà không phải bất kỳ vị trí nào khác, trong khi quán cà phê vẫn còn rất nhiều chỗ trống. Cảm thấy có người đang đến gần, người phụ nữ hờ hững quay lại.
Gương mặt cô trông có vẻ hết sức tuyệt vọng. Chính vào khoảnh khắc anh nghĩ mình nhầm người rồi thì Eun Rim ló mặt ra vờ như nhận diện anh. Vỏn vẹn 0,1 giây, hình ảnh cô gái khác chợt vụt qua trong đầu anh, giống như cô của khi xưa xuất hiện ngay trước mắt. Đôi mắt đen mở to. Eun Rim mỉm cười rạng rỡ. Đúng rồi. Là Eun Rim. Mái tóc dài chấm vai, chiếc áo khoác cũ màu be đã sờn chỉ, hình như cô gầy đi. Eun Rim dập tắt điếu thuốc. Cổ tay cô gầy trơ xương, hiện rõ cả những mạch máu xanh.
“Hình như em gọi điện quá đột ngột.”
Để tiếp nhận vẻ mặt đầy ngạc nhiên của anh, Eun Rim nhổm người khỏi ghế rồi ngồi xuống, mở lời. Đúng là cô, chính là cô, chỉ gầy đi một chút so với khi xưa. Ánh mắt hai người suýt chạm nhau nhưng anh nhanh chóng tránh né. Đột nhiên anh cảm thấy mắt mình nóng lên. Thật kỳ lạ. Bảy năm rồi còn gì. Bảy năm của thời tuổi trẻ bồng bột, khoảng thời gian để đủ biến một gã trai trẻ trở thành con người hoàn toàn khác, vậy mà mọi chuyện như chỉ mới diễn ra hôm qua. Cứ như thời gian đang chơi xỏ chúng ta vậy.
Dĩ nhiên cũng có những thứ đổi thay. Anh già đi, rồi ly hôn, trong thời gian đó còn trở thành bố của một đứa trẻ. Giờ thì thoải mái trong cuộc sống của kẻ độc thân, thỉnh thoảng tự lái xe dọc bờ sông ngắm mặt trời lặn. Hơn nữa, anh của bây giờ sẽ không đời nào chia tay cô theo cách đó.
Anh sẽ không quay lưng đi bỏ mặc cô khóc òa như một đứa trẻ giữa ngã tư Gwanghwamun trong một ngày mùa thu nổi gió, không mướt mồ hôi bước xuống đường hầm đi bộ Gwanghwamun dài hơn tất cả những bậc cầu thang lên xuống anh từng bước trong hai mươi bảy năm cuộc đời cộng lại. Thế giới lẽ nào thực sự tồn tại những chuyện con người ta chỉ có thể hiểu được sau khi giày vò bản thân mình đến vậy sao?
“Anh ngẩng đầu lên chút đi! Để em xem có đúng là anh không?”
Trong khi anh còn đang lúng túng không biết nên nhìn vào đâu thì Eun Rim đã lên tiếng trước. Cô của khi xưa cũng hay đùa như vậy, nhưng giờ đây anh cảm thấy trong giọng nói cô có gì khô khốc ráo hoảnh. Anh ngước mắt nhìn cô, nhưng rồi lại vội vàng tránh né như thể bắt gặp luồng ánh sáng chói lóa nào đó.
“Anh, giờ đã thành ông chú rồi nhỉ?… Nhưng hình như chú có vẻ dễ xấu hổ quá đấy.”
Eun Rim nói đùa như để phá tan bầu không khí ngại ngùng. Nét phiền muộn trong giọng nói dường như đã tan biến, cô lại trở lại là cô gái hay đùa ngày xưa. Anh bất đắc dĩ nhìn cô, bật cười. Thấy anh cười, cô càng cười rạng rỡ hơn.
“Thực ra em chỉ sợ đến tận khi mình bốn mươi sáu tuổi, tóc bạc trắng rồi mới có thể gặp lại anh.”
Cảm giác ái ngại khiến anh có vẻ mất tự nhiên. Còn cô vẫn tiếp tục trò chuyện một cách bình thản. Cả khi nói lẫn khi cười, giữa đôi môi mỏng của cô luôn ẩn hiện hàm răng nhỏ đều tăm tắp hệt ngày xưa. Nếu vậy, thời gian không biết đã trôi đi đâu rồi. Cuộc hội ngộ kỳ lạ sau bảy năm, mới đầu nhận được điện thoại, anh còn phân vân lưỡng lự, buổi gặp gỡ diễn ra nhẹ nhàng thế này hẳn là điều đáng mừng nhưng sao anh vẫn cảm thấy bối rối và thất vọng.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.