Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Rốt cuộc chỉ có hai đứa với nhau

Tôi ngồi trên bờ biển Ba Lan tuyệt vời. Gió nổi ào ào, thì ra báo chí không hề nói ngoa, thời kỳ băng hà đã đến sát nách. Có ai từng thấy tháng Tám mà nhiệt độ đã thấp đến vậy chưa? Tôi mặc áo bông, quấn chăn, ngồi nhìn sóng biển. Dẫu thế nào, tôi cũng chẳng phải lo sóng biển bị chính phủ tịch thu. Sáng sớm tôi bò dậy, lòng buồn rười rượi.

Xanh Lơ chẳng nói gì, tôi nhận thấy anh cũng không vui. Hình như thời tiết ở vùng hồ Mazury rất đẹp, kiểu thời tiết tối thích hợp cho việc du thuyền. Tôi thề, sẽ không bao giờ khăng khăng theo ý mình nữa. Tôi xin trịnh trọng hứa rằng, nếu Adam đề nghị bất kỳ điều gì, tôi sẽ đồng ý ngay tắp lự, cho dù đề nghị đó có vô vọng và xuẩn ngốc như sáng kiến đi biển của tôi. Tôi đi chân trần trên cát, thứ cát nhớp nháp như lấy trong tủ lạnh ra.

Adam cũng mặc áo bông ngồi bên tôi, tôi khoác cho anh một mảnh chăn và chúng tôi ôm chặt lấy nhau.

“Em xin lỗi.” Tôi đánh bạo.

“Không sao.” Anh thở dài não nuột. “Em cũng có lý, trên hồ Mazury chắc thuyền buồm dày đặc, chẳng quay đầu nổi ấy, còn ở đây vắng tanh…”

Tôi đã nghĩ ra câu nói kháy để đáp lại, nhưng lạy Chúa, anh nói đúng, mặc dù không đúng hoàn toàn, bởi phía chân trời bên mạn Kolobrzeg, vẫn có một chấm nhỏ trên sóng đấy thôi. Đâu đến nỗi vắng tanh.

Chúng tôi ngồi và ngồi, đến nỗi tôi cảm thấy gió như thổi xuyên qua người mình. Tất nhiên Tosia đã ở lại, nó không muốn đi, càng hay, vì rốt cuộc chỉ có tôi với Adam bên nhau. Tôi đã nhờ mẹ đến trông nhà trong năm ngày, không thể để Tosia ở nhà một mình. Con bé tức điên lên. Nó kêu là hồi xưa, khi nó còn là trẻ con, tôi đi Cypr để nó ở nhà một mình thì được, bây giờ nó đã là người lớn rồi, thì lại không.

Tất nhiên hồi đó tôi không sợ, cùng lắm là nó không chịu ăn no. Còn bây giờ, có vô số cám dỗ rình rập xung quanh một con bé mười tám tuổi như nó, mà thằng Jakub là thứ nguy hiểm nhất. Liệu chúng có ngủ với nhau không?

Thậm chí tôi chẳng muốn nghĩ đến. Mẹ tôi sẽ trông nom để nó đừng làm chuyện ngu xuẩn, tôi hy vọng. Mẹ cũng đã hứa là mẹ sẽ đến, bởi trước mắt bà còn phải bứng mấy cây Ngọc Giá non ra trồng chỗ khác. Sang tháng Chín thì bà lại không có thời gian, vì khi ấy bố mẹ tôi sẽ đi hái nấm. Nhưng thế thì các cụ ly dị nhau để làm gì? Tất nhiên các cụ không đi cùng nhau, chỉ cùng đến một chỗ thôi.

Mấy người bạn của bố tôi đến đó đi săn, mà thực ra ở tuổi họ thì họ có săn được gì nữa đâu, chẳng qua là lấy cớ đi chơi cùng nhau thôi. Một trong những người bạn của bố tôi có vợ là bạn của mẹ tôi, bác ấy cũng thích đi hái nấm, thêm nữa cuộc dã ngoại càng vui khi có đông bạn bè.

Adam xọc hai tay vào cát ướt, ngay gần đó lũ hải âu túm tụm thành từng đám, chúng thậm chí chẳng buồn ngẩng đầu lên. Tôi không thích đám cưới diễn ra trong cảnh thời tiết ảm đạm thế này. Tôi thích trời nắng đẹp, ấm áp. Nếu đợi đến khi Adam về nước, chắc tôi sẽ trút bớt được vài cân, nom sẽ khá khẩm hơn bây giờ. Thế nhưng, có chồng ở Mỹ vẫn hơn. Mặc dù, nếu anh định gọi điện cho cô nàng nào đó, thì bất luận tôi có phải vợ anh hay không, anh vẫn sẽ làm.

Tôi ôm chặt Xanh Lơ của tôi, không ai nhìn, cho nên chẳng có gì phải xấu hổ. Hai cánh tay anh cũng choàng lấy người tôi, cả hai im lặng. May thay, anh không biết tôi đang bận lòng về chuyến đi Mỹ khỉ gió của anh. một chuyến đi tôi cho rằng rất tồi tệ, vô vọng và vớ vẩn. Tôi căm ghét những quốc gia ở xa tít mù, tận bên kia bán cầu.

Tại sao Mỹ lại không giáp ranh với Ba Lan? Hay ở cạnh Slovakia cũng được. Như vậy tôi sẽ hoàn toàn chiều ý, hai ngày nghỉ tôi có thể chuồn sang đó với anh. Đúng là tôi bị chơi khăm rồi. Châu Mỹ là do lão ngốc Colombo tìm ra, cái lão đã dong thuyền đi thám hiểm cốt để tìm lạc thú, chỉ vì không thể chịu đựng bà vợ được hơn. Tại sao lão ta không đến biển Baltic, như vậy sẽ chẳng có vụ khám phá ra châu Mỹ.

Lúc nào cũng thế, việc gì cũng chống lại tôi. Kỳ nghỉ phép thế là hỏng bét. Đây là những tuần cuối cùng chúng tôi bên nhau, thế mà phải ngồi chết gí bên bờ biển đóng băng. Tất cả là tại tôi. Anh ơi, em không muốn xa anh đâu, em không muốn, tôi nhắc đi nhắc lại trong đầu. Anh không được đi đâu cả!

“Em biết không?” Adam cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “Tốt hơn hết là bây giờ chúng mình về nhà chơi Scrabble[1], em nghe anh đi, sau đó đến quán ăn mà chúng mình phát hiện được tối qua, chén món gì đó ngon ngon, cạn vài ly rượu và tận dụng cơ hội chỉ có hai đứa bên nhau, được không? Chúng mình có thể thỏa thuận…”

[1] Trò chơi ghép từ vựng giữa hai người hoặc nhiều người.

Tôi hy vọng, những thỏa thuận đó sẽ liên quan đến sex. Hôm qua, sau chuyến đi đường dài, tôi và Adam lăn ra ngủ như chết. Thậm chí tôi cũng chẳng nhớ liệu cả hai có nói “chúc ngủ ngon” với nhau hay không. Tôi thì không rồi. Cho nên sáng kiến của anh quả không tồi.

Chăn không giũ sạch được vì cát dính. Đám hải âu vỗ cánh bay lên, trước đây tôi luôn nghĩ đó là những con chim nhỏ dễ thương. Nhìn xa thì đúng là như vậy, nhưng nhìn gần hóa ra ngược lại.

Chúng tôi trở về ngôi nhà nhỏ, thuê của bà Irena, và thay vì làm việc gì hữu ích, tôi lăn ra ngủ ngay. Xanh Lơ đánh thức tôi lúc sáu giờ, tại anh đói, bụng sôi ùng ục.

Quán ăn vắng tanh, chỉ thấy mỗi một ông khách ngồi bên chiếc bàn tít ở trong góc, cốc bia đặt trước mặt.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x