
Cái Bóng của Bí Mật – Đọc sách online ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Tiếng gõ cửa vang lên chen ngang giọng hát cao vút. Cốc cốc cốc. Goo Dong Chi nghe thấy nhưng vẫn không nhúc nhích. Hai chân gác lên bàn, gã đã chìm vào đáy sâu giấc ngủ, nổi trên bề mặt chỉ còn mỗi cái miệng khó nhọc hớp hớp chút không khí mà thôi. Nếu gã không nghe thấy tiếng gõ cửa kia thì mọi thứ trên đời đã bị khóa kín dưới đáy sâu rồi. Tiếng náo loạn của lũ trẻ con lọt vào qua khung cửa sổ để mở.
Nghe tiếng bọn ranh con khốn kiếp chạy loạn lên hò hét thế này thì hẳn đã hơn 3 giờ rồi. Goo Dong Chi không mở mắt, chờ tiếng gõ cửa lần hai. Tiếng hú hét của bọn trẻ và tiếng hát của ca sĩ giọng nam cao đang ra sức choảng nhau. Dù giọng nam cao có mạnh mẽ tuyệt vời đến mấy thì cũng không dễ gì thắng nổi bọn nhóc con đang chạy nhảy như lũ ngựa điên kia.
Tiếng gõ của lần thứ hai vừa vang lên, Goo Dong Chi liền lập tức nhỏm người dậy khỏi ghế. Gã vặn nhỏ tiếng cái máy nhạc Chột Mắt rồi đi ra cửa. Gã áp tai vào cánh cửa. Tiếng nô đùa của lũ trẻ tràn ngập khắp bốn phía nên gã chẳng nghe được gì ra hồn. Chết tiệt, ăn cái gì mà hét to thế không biết. Chỉ nghe thì không thể xác định được người đứng ngoài kia là ai. Goo Dong Chi vặn khóa và mở cửa.
“Đây là văn phòng Goo Dong Chi phải không ạ?”
Đàn ông, tầm năm mươi tuổi, cao 1 mét 70, kính gọng vàng mỏng, mắt kém, nhìn mũi thì có vẻ bị viêm xoang, trên mặt có hai nốt ruồi lớn, béo bụng dù cũng không đến mức nghiêm trọng. Đây là kiểu người mà có lẽ nội tạng bên trong còn lắm vấn để hơn là cái bụng to vượt mặt bên ngoài. Áo jacket xanh thẫm kiểu bình thường, áo sơ mi trắng kiểu bình thường. Chưa rõ có thể trở thành khách hàng hay không nên chỉ “khám” sơ bộ đến đây thôi. Thay vì mở miệng, Goo Dong Chi giơ ngón tay chỉ vào tấm bảng “Văn phòng Goo Dong Chi”.
“Tôi vào được chứ?”
Người đàn ông lại hỏi.
“Anh đến đây có việc gì?”
Goo Dong Chi vẫn giữ nguyên tay ở nắm cửa, hỏi lại.
“Tôi đến vì muốn được quên đi.”
“Anh nói cái gì vậy? Ám hiệu à?”
“Người ta bảo tôi là nói vậy anh sẽ hiểu mà?”
“Mời anh vào trong trước đã.”
“Tôi tìm đến đúng chỗ rồi chứ?”
Goo Dong Chi mỉm cười thay cho lời đáp. Trong tất cả những nụ cười của gã, đó là nụ cười cấp thấp nhất, nụ cười thể hiện sự đồng ý đơn thuần. Goo Dong Chi lấy cái ghế gấp dựng trong góc phòng, mở ra và đặt trước bàn. Đối diện với chiếc ghế cao cấp của Goo Dong Chi ở phía bên kia bàn, cái ghế gấp đơn giản trông lại càng thêm nhỏ bé và thảm hại. Goo Dong Chi chẳng bao giờ để ý gì đến những chuyện như niềm nở tiếp đãi khách hàng.
Người phải ngồi lâu thì cần dùng ghế tốt, người chỉ tới chốc lát thì dùng ghế giản tiện thôi là được. Đó là suy nghĩ của kẻ đơn giản và rạch ròi như gã. Người đàn ông loay hoay ngồi xuống ghế. Có lẽ vì cảm thấy nếu dồn sức thì cái ghế sẽ sập mất nên ông ta chỉ dám ngồi rón rén, đồng thời dồn bớt trọng lượng cơ thể xuống đôi chân.
Goo Dong Chi tắt hẳn cái máy nhạc Chột Mắt nãy giờ vẫn phát ra những âm thanh khe khẽ. Như chỉ đợi có thế, tiếng lũ trẻ nô đùa từ ngoài cửa sổ ùa vào. Gã ra đóng cả ba cái cửa sổ nhỏ lại. Văn phòng yên tĩnh hẳn, nhưng bởi không khí không thoát ra được nên mùi lại trở nên nồng nặc. Goo Dong Chi lôi từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra một chai xịt phòng và bắt đầu xịt.
Những tia nước nhỏ xíu tan vào hư không. Gã tưởng tượng ra cuộc chiến giữa những tia nước và bọn mùi khó chịu trong không khí. Những tia nước xịt phòng làm thế nào để xử lý được bọn mùi đây nhỉ? Một đấu một à? Hay phân chia địa bàn hoạt động? Hay như bọn khủng bố ôm bom cảm tử, bám chặt lấy mùi và tiêu diệt chúng? Không khí xung quanh bàn làm việc đã dễ thở hơn nhiều.
“Chà, chúng ta nói chuyện công việc thôi nhỉ?”
Goo Dong Chi nhét lại chai xịt phòng vào trong ngăn kéo, kéo ghế ra, ngồi xuống và nói.
“Tôi nghe nói anh có thể giúp xóa đi các thông tin trên mạng Internet.”
“Anh nghe nói vậy thì là vậy đấy.”
“Tôi… thực ra… tôi đến để hỏi về deleting.”
Người đàn ông lí nhí, lập tức mắt Goo Dong Chi Sáng lên.
“Anh đã nghe ai nói về deleting?”
“Tôi phải giữ bí mật về người giới thiệu mà, phải không?”
“Deleting thì khác. Nguồn gốc thông tin phải rõ ràng. Đây không phải là chuyện có thể làm bừa được.”
“Tôi không biết nói ra có được không nữa.”
“Tùy anh thôi. Anh cứ giữ cho kỹ cái chìa khóa đang khóa miệng mình lại, rồi đứng lên và về luôn cũng được. Tôi sẽ tiễn anh ra tận cửa, nhé? Cũng chẳng xa xôi gì cho lắm…”
“Người ấy cũng là khách của tiên sinh đây.”
“Đừng gọi tôi là tiên sinh. Người ấy là ai?”
“Vậy phải gọi anh như thế nào ạ?”
“Cứ gọi Goo Dong Chi là được.”
“Vừa mới nghe tôi đã cảm thấy đây là một cái tên rất đặc biệt.”
“Chưa đặc biệt đến mức phải trợn tròn mắt lên như vậy đâu. Mà cũng chẳng hay tên quý khách đây thì bình thường đến mức nào. Chà, tên là gì vậy?”
“Là Lee Young Min. Cái tên rất phổ biến nhỉ. À, không phải tên cô ấy, Lee Young Min là tên tôi.”
“Anh có quan hệ như thế nào với cô Han Yoo Mi?”
“Sao anh biết tôi nói tới cô Han Yoo Mi?”
“Cô ấy là khách hàng nữ duy nhất của tôi. Hai người có quan hệ gì?”
“Chúng tôi chỉ cũng tham gia một câu lạc bộ tennis thôi. Không phải quan hệ gì đặc biệt.”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.