
Cái Cây Có Cánh Buồm Đỏ – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Cái Cây Có Cánh Buồm Đỏ của tác giả Wanda Chotomska mời các bạn theo dõi nhé !
Cái cây ấy của chúng tôi không phải là cây bao báp. Mới đầu chúng tôi chẳng biết nó là loại cây gì. Sau có người bảo nó thuộc loại bạch mộc, tức là gỗ trắng. Nhưng nghe có vẻ rắc rối nên chúng tôi chẳng bao giờ gọi tên nó nữa. Chúng tôi thích gọi nó là con tàu.
Tàu ta giương cánh buồm hồng
Cánh buồm mặn muối mênh mông sóng trào
Bao vùng đất mới xôn xao
Chân trời dang cánh tay chào đón ta…
Khi chúng tôi dọn đến ở khu tập thể này thì xung quanh nhiều ngôi nhà, các giàn giáo vẫn chưa được dỡ đi. Mọi chuyện bắt đầu từ những giàn giáo đó. Bởi vì chúng tôi có còn chỗ nào để chơi đâu. Cả khu tập thể lầy lội, lép nhép toàn đất sét. Đi một bước là đất bám đầy giầy. Trên nhiều đoạn đường phải dùng ván lát tạm. Các chú công nhân xây dựng chưa kịp làm đường nhựa. Cả người lớn lẫn trẻ con phải đi trên những tấm ván lát tạm. Bọn trẻ chúng tôi thích tầm cao nên chúng tôi đi trên ván của các giàn giáo xung quanh những ngôi nhà tầng.
Quả thật chúng tôi không biết đi đâu chơi nữa. Khi nhận nhà mới, người lớn có biết bao việc phải làm. Nào là lau rửa sau khi các chú thợ sơn hoàn thành phần việc của mình. Nào là sắp xếp giường tủ, đồ đạc trong nhà, đánh bóng lại sàn gỗ. Để khỏi vướng víu chân tay trong lúc bộn bề công việc, người lớn liền đuổi hết chúng tôi ra khỏi nhà. Giữa các ngôi nhà kể ra cũng vẫn còn những khoảng đất rộng. Nhưng rồi một phần vì đất sét lép nhép, phần vì xe tải chở đồ đạc của các gia đình dọn đến nhà mới đi lại nhộn nhịp, chỗ duy nhất còn lại cho chúng tôi nô đùa là các giàn giáo.
Nhưng chúng tôi chơi như vậy cũng chẳng được lâu. Một nhóm các chú thợ đã được cử đến để dỡ bỏ giàn giáo đi. Không ai đoái hoài đến nỗi buồn của chúng tôi. Vừa đến một cái là các chú đã hét toáng lên. Lại còn dọa là sẽ vặn cổ chúng tôi nữa chứ.
– Thôi, biến ngay cho khuất mắt chúng tao!
Không đứa nào được lảng vảng ở đây thêm một phút nào nữa! Đúng là một lũ ranh con, không còn chỗ nào chơi nữa hay sao mà rủ nhau nhảy cả lên giàn giáo?
Có lẽ chính trong tình cảnh ấy, vì không còn cách nào khác, chúng tôi đã phát hiện ra một cái cây cao. Đứng trên giàn giáo có thể nhìn thấy rõ. Nó mọc trên một gò đất, đằng sau mấy ngôi nhà tầng. Lá xanh, tán rộng, trông rất đẹp mắt. Đứng trên vùng đất rộng xung quanh cây, chúng tôi như được sống trong một thế giới khác. Đằng kia lép nhép đất sét, những tấm gỗ lát tạm bợ, bẩn, nhầy nhụa. Còn ở đây, bầu trời rộng mênh mông, không có những giàn giáo nhằng nhịt. Gần đó là cánh đồng cỏ xanh rờn, gió đến làm ngàn vạn ngọn cỏ đung đưa, tạo nên những làn sóng nhỏ.
Vậy là chúng tôi từ các giàn giáo kéo nhau ra chỗ có cái cây này. Đúng hơn là chúng tôi chạy ùa lại với nó. Tôi không nhớ rõ có bao nhiêu đứa khi ấy. Chỉ biết là rất đông. Ôi, cái cây! Đến gần mới thấy nó rõ là cao. Cao hơn chúng tôi tưởng nhiều, so với khi chúng tôi còn đứng trên giàn giáo. Mà nó cũng không xanh đâu nhé. Nó hơi trăng trắng. Đúng hơn là nó bàng bạc. vỏ cây và mặt dưới của lá màu bạc, giống như ai đó lấy sáp hoặc muối phết lên một lớp mỏng. Thân cây to, cành xòe rộng ra xung quanh.
– Các cậu ơi, hay là chúng mình trèo lên đi!
Tôi không nhớ cậu nào nói câu ấy trước tiên. Bọn tôi khi đó chưa biết hết mặt nhau. Càng không biết đứa nào tên họ gì, học lớp mấy. Tôi chỉ nhớ khi đó là vào tháng Tám. Năm học mới chưa bắt đầu. Chúng tôi ở cùng khu tập thể với nhau mới được mấy ngày.
Nhưng tôi lại nhớ rất rõ: người giúp tôi trèo lên cây là cậu Mirek. Cả bọn khi ấy đã trèo cả lên cây. Đôi giầy của tôi dính đầy bùn nên cứ trượt tuồn tuột trên thân cây. Mirek đưa tay cho tôi nắm. Tôi bảo tôi tên là Benek, còn cậu ấy nói bạn bè gọi cậu là Mirek.
Tôi trèo lên và hai đứa cùng ngồi trên một cành cây, thấp hơn hẳn những đứa khác. Những đứa lớn leo cao hơn. Nhìn lên có thể thấy mây trôi. Cái cây chúng tôi ngồi như bơi trong biển mây.
– Ở đây thích nhỉ. – Tôi nói với Mirek – Nhà mình ở ngày xưa, trước sân chỉ có mỗi một chỗ để rũ bụi.
– Này Rũ Bụi ơi, cậu nhìn thấy tổ cò bao giờ chưa?
Một cậu ngồi chót vót trên cao hỏi vọng xuống.
– Cậu ấy không phải tên là Rũ Bụi đâu, tên là Benek đấy! – Mirek hét rõ to.
– Tớ không hỏi nó tên là gì mà chỉ hỏi đã nhìn thấy tổ cò bao giờ chưa. – vẫn tiếng cái cậu trên ngọn cây.
Tôi và Mirek cùng ngước nhìn lên.
– Thế tổ cò ở đâu hả cậu? – Mirek ngơ ngác nhìn quanh. Trên cây chẳng thấy có cái tổ cò nào.
– Ê, bọn mày ngốc nghếch như lũ chuột đồng ấy. – Hắn cười rung cả ngọn cây cao – Trên bất cứ con tàu thủy nào cũng có một cái tổ cò. Người ta dùng nó làm mục tiêu để tập leo cây. Nếu bọn mày muốn, chúng mình cũng có thể luyện tập. Ông chú tớ ngày xưa tập leo cây, có lần bị ngã, gãy hai răng cửa.
– Thế rồi sao? – Cả bọn tò mò hỏi.
– Chẳng sao cả. Răng sữa ấy mà. Sau mọc lại ngay. Còn bây giờ chú tớ là nhân vật thứ hai. Chỉ sau ông Trời thôi.
– Sao, chú đằng ấy bây giờ là Giáo hoàng à? – Tôi không giấu nổi ngạc nhiên, buột miệng hỏi rõ to.
– Cậu ngốc đến thế là cùng. Thuyền trưởng chứ Giáo hoàng nào. Cậu chưa bao giờ nghe nói là trên tàu thủy thuyền trưởng chỉ thua có ông Trời thôi à? Tớ cũng sẽ thành thuyền trưởng cho các cậu xem!
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.