Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Cửa phòng làm việc nửa đóng nửa mở. Ơ-bla-sếch và Xmi-ran ngồi bên bàn. Bo-rơ-giếch đang nói gì trong điện thoại, còn thiếu tá thì đang lật xem các bức ảnh.

Tôi định báo cáo là mình đã có mặt, nhưng Gô-mô-la ngắt ngang:

– Được rồi, cái chính là cậu đã đến. Tôi đã cho người đi gọi Buốc-đa, và Sê-đi-vư. Còn Ca-bi-sếch tôi hy vọng là anh ta quả thực đang ở trong rạp hát. Phải tìm cho ra anh ta nữa.

Tôi vẫn đứng chờ nghe, xem Gô-mô-la gọi gấp chúng tôi đến có việc gì. Ông xếp tập ảnh lại, đưa cho Ơ-bla-sếch và quay lại phía tôi:

– Cậu bắt đầu viết bản báo cáo liên quan đến việc xẩy ra ở Viện rồi chứ? Mang lại cho tôi ngay mọi tư liệu cùng với các kết luận. Có cơ sở để nghĩ rằng đây không phải là một chuyện tình cờ. Nhưng cậu đừng vội động lòng, lỗi đâu phải là ở cậu…

Tôi rút tập tài liệu trong cặp ra và đưa cho thiếu tá. Ông lật giở vài trang, đẩy nó sang một bên tận sát mép bàn, rồi bỗng bất ngờ hỏi tôi:

– Hôm nay các cậu có đi xem đá bóng không?

– Có, tôi và Ca-bi-sếch. Chúng tôi có báo cáo qua Bo-rơ-giếch, anh ấy biết việc này rồi.

– Đúng. Cái quan trọng là các cậu đã có mặt trên sân bóng. Thế cậu có nhớ chuyện gì đã xẩy ra với anh chàng trung phong Tây Đức?

Tôi chẳng hiểu ra sao cả. Có gì liên quan giữa bóng đá với những việc kia nhỉ…

– Cậu hãy nhớ lại thật kỹ diễn biến trận đấu. Nhất là quả phạt đền hỏng ăn. Rồi sau, vì sao anh chàng trung phong ấy lại bị đưa ra khỏi sân?

Mọi người chăm chú nhìn tôi, vẻ dò hỏi. Cả đến Ơ-bla-sếch, người chưa từng bao giờ quan tâm đến bóng đá! Quái lạ thật! Nhưng khi mọi người trao cho tôi xem tập ảnh, tôi mới hiểu ra ngay, việc này nghiêm trọng đấy!

Khi trong phòng đã tụ họp đông đủ cả nhóm, chỉ trừ có Ca-bi-sếch, tôi cố gắng nhớ lại từng chi tiết và miêu tả lại chính xác diễn biến trận đấu hôm nay.

Trận đấu quả là tuyệt tác. Đội “Đu-cơ-la” từ những phút đầu đã lấn át đối phương, dồn họ về nửa sân nhà. Các cầu thủ chúng ta chỉ còn có việc bắn phá khung thành và ghi bàn. Lần trước ở Cô-lô-nhơ trong trận lượt đi, tranh Cúp vô địch Châu Âu vòng tứ kết, đội chúng ta đã thua với tỉ số 1 – 3. Lần này tại sân nhà đội chúng ta cần phải thắng với tỉ số từ hai bàn trở lên để giành ưu thế.

– “F.S” làm bàn đi chứ! – Có tiếng la hét cổ vũ từ phía khán giả Đức. Còn phía chúng ta cũng hò reo:

– “Đu-cơ-la”! Sút đi!

Thế rồi đến phút thứ 17. Tiền đạo cánh phải “Đu-cơ-la” đá phạt góc một quả tuyệt vời vào giữa khung thành. Giữa đám đông lộn xộn nổi lên cái đầu của Plu-xkan, và bóng bay gọn ngay vào góc lưới. Cả sân vận động Xtơ-ra-hốp rung chuyển vì tiếng reo hò. Nhưng lập tức, tiếng reo hò còn náo nức hơn nữa, cả sân như cùng ồ lên một lúc: trung phong đội Tây Đức, cao dong dỏng, tóc màu sáng, là Pích-le, nhận được bóng, vượt qua được hai hậu vệ, sút một quả bất ngờ như trái phá: bóng dội vào xà ngang, bật ra, thật hú vía cho đội “Đu-cơ-la”!

Dần dần trận đấu trở nên cân bằng. Những đợt tấn công của đội khách ngày càng trở nên gấp gáp và nguy hiểm hơn. Thủ môn đội “Đu-cơ-la” phải chạy khỏi khung thành và lao thẳng vào trước chân tiền vệ phải của đội Tây Đức, cứu cho đội nhà một bàn thua trông thấy! Anh bị đau, mãi không dậy được, bác sĩ phải vào sân cứu chữa và trận đấu dừng mất ít phút. Rồi tất cả trở lại bình thường, trận đấu lại tiếp tục.

Ca-bi-sếch thì quá nôn nóng, chốc lát lại lấy cùi tay hích tôi, nhưng tôi không chú ý đến cậu ta lắm. Giống như năm mươi ngàn khán giả trên sân, tôi đang mải mê theo dõi trận đấu.

Tôi nhìn lên đồng hồ ở phía trên cửa vào bên phải. Đã hai mươi lăm phút trôi qua. “Đu-cơ-la” – 1, còn “F.S. Cô-lô-nhơ” – 0. Giá từ giờ đến hết hiệp mà đội chúng ta sút thắng được thêm một bàn nữa nhỉ!

Tới đây thì xảy ra một sự cố:

Pích-le rất nhanh, nhận được một đường chuyền từ bên phải, lừa qua được hậu vệ “Đu-cơ-la” và… sút, không, anh ta ngã nhào xuống đất. Hình như trung vệ và hậu vệ phải không hề xô vào anh ta? Nhưng chỉ biết tiếng còi của trọng tài đã huýt lên dứt khoát!

Phạt đền mười một mét! Trọng tài người I-ta-li-a rất nghiêm, không hề khoan nhượng. Nghe những lời phân trần của các cầu thủ chúng ta, ông ta không hề thay đổi quyết định. Bác sĩ chạy vào sân đến chỗ Pích-le đang nằm. Tôi cho rằng anh ta không hề bị va chạm gì mạnh.

Trung phong đội Tây Đức đứng dậy, nhưng lảo đảo y như anh ta bị choáng đầu.

Các cầu thủ khác dạt ra khỏi khu phạt đền. Cả sân vận động như nín thở. Thủ môn nôn nóng, nhổ bọt rồi xoa xoa hai tay đeo găng vào nhau, đi đi lại lại. Ai sẽ đá quả phạt này? Không ai tỏ ý muốn đá cả. Huấn luyện viên đội Tây Đức hét to một câu gì đó. Tôi nghe thấy nhắc đến tên Pích-le.

Pích-le lúc đó đang ngồi ngoài khu phạt, nhưng khi thấy một đồng đội đến gần định nhắc gì đó, anh ta bèn giơ tay, đứng lên và bước đến gần vạch vôi. Anh để bóng thận trọng, quay lưng lại và đo đúng năm bước. Rồi quay mặt lại cầu môn, chuẩn bị. Trọng tài, sau khi thấy không còn ai đứng trong khu phạt nữa bèn thổi còi.

Pích-le vẫn đứng, đầu hơi gục xuống. Thế là thế nào? Trọng tài bèn khoát tay ra hiệu rồi lại thổi còi lần nữa. Không khí căng thẳng càng tăng lên, và bất cứ phút giây nào, cả sân Xtơ-ra-hốp cũng có thể vỡ tung ra như một nồi hơi bị nén quá độ.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x