Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Cảnh sát trưởng Harlan McCann thật to lớn dềnh dàng. Đầu ông như quả đạn đại bác cắm vững trên đôi vai một tay đô vật hội chợ. Dưới mớ tóc cắt ngắn, khuôn mặt hồng hào béo tốt như được khắc trong đá. Đôi mắt nhỏ lanh lẹ sâu hoắm và sáng lên thật khủng khiếp mỗi khi ông nổi giận.

Tối ấy ông mặc đồ dân sự, một bộ đồ lớn màu hạt dẻ với cái mũ mềm sụp xuống tận mắt. Ông lái chiếc Lincoln ra bờ biển, bỏ lại phía sau những khách sạn sáng rực rỡ ánh đèn, những sòng bạc, hộp đêm và bảng quảng cáo bằng đèn néon của Câu lạc bộ Quốc tế đổ đến Câu lạc bộ Thiên Thai nấp sau các bức tường cao 4 mét.

Ông cho xe vào một con đường nhỏ đi dọc theo tường khoảng 30 mét trong bóng tối dày đặc. Thỉnh thoảng ông nhìn vào kính chiếu hậu để biết chắc không có kẻ nào theo dõi. Đến hàng cổng sắt, ông cho xe chạy chậm lại, chồm người về phía trước cho mở, tắt đèn pha bốn lần: Hai lần rất nhanh và hai lần chầm chậm.

Cổng từ từ mở, ông cho xe lăn vào trước nhà người gác. Một gã đô con đội casquette nhìn qua cửa sổ và ra hiệu cho ông cứ tiếp tục. McCann theo con đường vòng đi đến câu lạc bộ dừng lại ở ngách và bước ra khỏi xe. Một người thứ hai đội casquette chuồi vào vô lăng đánh xe đến gara ngay gần đó.

McCann bước lên các bậc cấp và cầm cây dùi đồng gõ bốn tiếng: Hai tiếng nhặt, hai tiếng khoan. Cửa mở, một tiếng người trong bóng tối nói ra:

— Chào ông.

McCann lầu bầu bước vào. Ông nghe tiếng cửa khép phía sau và đèn bật sáng. Ông đi dọc hành lang không nhìn lại sau và dừng trước một cánh cửa khác cũng gõ theo cung cách trên.

Louis Seigel, vệ sĩ của Maurer – chủ nhân Câu lạc bộ Thiên Thai ra mở cửa. Người hắn to con, tóc nâu và đẹp trai. Mười năm trước, cảnh sát và bạn bè của giới lưu manh cấp cao biết hắn dưới cái tên “Louis đẹp trai” nhưng từ khi vào làm cho Maurer, người ta không gọi bằng tiểu danh ấy vì muốn trọng nể hắn. Tuổi hắn khoảng 29, 30, cằm vuông, mắt xanh, da sạm nắng. Một vết sẹo cũ chạy dài từ mắt đến mũi làm hắn có dạng một loại “anh hùng” và nụ cười cố ý sửa soạn phô hai hàm răng trắng bóng khiến hắn có sức hấp dẫn với đám mặc váy. Hắn nói:

— Mời ông cảnh sát trưởng vào. Ông chủ đến ngay. Ông uống gì đấy?

McCann nhíu mắt nghiêm nghị nhìn Seigel.

— Ly scotch.

Ông thấy khó chịu vì phải giữ lễ độ với tên lưu manh bảnh bao này. Ông liếc nhìn gian phòng sang trọng, đồ đạc bày biện rất khéo rồi bước đến bên lò sưởi.

Seigel đến quầy rót ly scotch pha soda rồi mang lại.

— Ông chủ hơi ngạc nhiên khi tôi chuyển lời nhắn của ông. Ông ấy phải bỏ một buổi tối xem kịch. Chắc không có chuyện gì nghiêm trọng phải không ông sếp?

McCann cười như một tiếng sủa.

— Không quan trọng à? Đừng tưởng? Nếu các anh không khéo thu xếp thì cả cơ nghiệp tan tành. Thế thôi.

Seigel nhún vai. Hắn ghét lão này như lão ghét hắn vậy.

— Được rồi, chúng tôi sẽ gắng thu xếp đâu vào đấy.

Hắn nói thêm với nụ cười nhạo báng:

— Vả lại chúng tôi vẫn thường thu xếp khá rộng rãi.

— Phải rồi, nhưng việc gì có làm thì mới biết – McCann giận dữ lầu bầu trước vẻ phớt tỉnh của thằng dao búa.

Một cánh cửa mở, Jack Maurer bước vào, theo sau là Abe Gollowitz, cố vấn pháp luật của lão. Maurer người nhỏ, thấp, khoảng 50 tuổi. Bộ râu xồm xoàm bao khuôn mặt ngăm ngăm và đầy đặn. Mớ tóc dày, đen bóng loáng hơi hoa râm phía trán, nhưng vệt hoa râm này không làm cho gương mặt lão dịu đi chút nào. Lão có cái nhìn như của loài rắn. Gollowitz, một luật sư xuất sắc nhất của bang California, cũng cùng cỡ người như Maurer nhưng mập hơn, già hơn và sắp sói đầu. Lão bỏ lớp khách hàng đông đúc để chuyên lo việc cho Maurer và hoạt động giỏi đến độ trở thành cánh tay phải của Maurer. Maurer nói:

— Vui mừng được gặp ông cò. Xì gà?

— Rất vui lòng, – McCann trả lời theo chiến thuật không từ chối cái gì người ta đem cho. – Xì gà của ông ngon lắm.

— Đúng vậy. Tôi sai làm riêng đấy. – Lão nhìn Seigel. – Louis, gửi sếp một ngàn.

— Ồ, không được. Tôi không thể nhận món quà như thế, – McCann nói và kèm theo nụ cười rạng rỡ.

— Ông nhận đi. Tôi mong lắm, – Maurer nằn nì và đến ngồi trên ghế.

Gollowitz quan sát màn giáo đầu ấy với vẻ nôn nóng càng lúc càng tăng. Lão cầm ly rượu của Seigel đưa và hỏi ngay:

— Sao, có gì thế?

— Tôi sắp nói đấy, – McCann trả lời, – và các ông tự liệu định. Ba hôm trước đây, June Arnot và 6 gia nhân bị giết. Cô ta bị cắt đầu, mổ bụng. Trong vườn có khẩu súng mang chữ đầu tên của Ralph Jordan. Bardin và Conrad xộc đến nhà Jordan thì thấy hắn bị cắt cổ trong bồn tắm, tay cầm con dao cạo. Vũ khí giết người cũng được thấy trong phòng chờ.

— Ông kể mấy chuyện ba láp ấy với chúng tôi làm gì? – Gollowitz nóng nảy hỏi. – Chúng tôi đọc báo rồi. Chuyện đó liên quan gì đến chúng tôi? Jordan đã giết cô ta rồi tự tử. Rõ quá mà!

McCann cười nhạo:

— Ồ, trông thì có vẻ rõ rồi. Bardin thỏa mãn, tôi cũng vậy, báo chí cũng vậy, trừ có mỗi Conrad.

Đôi mắt híp của ông quan sát Maurer đang ngồi hút thuốc không nhúc nhích, dáng tỉnh táo hoàn toàn. Gollowitz càng nóng gáy:

— Conrad nghĩ gì thì mặc cha hắn.

— Có thể như vậy nhưng đừng quên Conrad giỏi việc. Hắn giấu ý tưởng riêng trong đầu. Hắn muốn gây khó cho ông đấy, ông Maurer ạ.

Maurer ngước mắt nhìn lên, mỉm nụ cười thích thú làm méo đôi môi dày. McCann nói:

— Hắn nghĩ là Jordan cũng bị ám sát.

Nụ cười của Maurer nở to hơn:

— Thì tất nhiên hắn cho tôi là kẻ xúi giục gây ra tội ác. Với hắn thì con chó bị xe cán cũng là tội của tôi.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x