
Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc – Đọc sách online ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Mỗi ngày Ngôn Hâm đều làm mười hai tiếng đồng hồ, cứ đến buổi chiều là xuất hiện hiện tượng váng đầu hoa mắt muốn ngủ, quầng thâm dưới mắt càng ngày càng đậm, phải đeo kính đen che đi, nhưng chỉ cần công việc vơi đi một chút là lại có tinh thần. Lệ Lệ nhìn đôi mắt dại ra của Ngôn Hâm, nói với cô đây là hồi quang phản chiếu.
Ngôn Hâm vẫy vẫy tay, ý bảo cô ấy mau về chỗ của mình. Công ty yêu cầu rất nghiêm, việc hôm nay không để ngày mai, làm không xong thì không được về nhà. Ngôn Hâm đã không biết mình đang làm gì nữa rồi, chỉ có tốc độ tay là ngày càng nhanh, tập văn kiện xếp bên cạnh cuối cùng cũng có xu thế thấp dần.
Một loạt tiếng cốc cốc vang lên, cả phòng ngẩng đầu nhìn ra cửa. Giám đốc Lâm thấy ánh mắt tập trung của mọi người, khụ khụ mấy tiếng nói: “Bởi vì liên quan đến vấn đề quy hoạch, bên chúng ta sắp có đơn vị mới đến. Lãnh đạo cấp cao cũng sẽ xuống dưới tuần tra giám sát công trình, có khả năng sẽ đến phòng chúng ta, nên mọi người chú ý cách ăn mặc một chút, những đồ cá nhân không được đặt lên bàn……”
Cả phòng trao đổi ánh mắt, bởi vì tầng lầu này của các cô cùng chung với phòng ngoại vụ, bọn họ lại thường xuyên ra ngoài làm việc, nên tầng này yên tĩnh hơn các tầng khác rất nhiều. Cho nên mọi người cũng khá thoải mái, vừa đến văn phòng là thay dép lê, ăn mặc cũng không cần suy xét, trên bàn bày đầy các đồ linh tinh. Lúc này, chút lạc thú trong công việc cũng bị bóp chết, ai nấy đều trưng ra vẻ mặt ai oán.
“Khụ khụ… Xin mọi người phối hợp, nhiều nhất là hai tháng, chúng ta biểu hiện chuyên nghiệp một chút.” Giám đốc Lâm làm lơ những ánh mắt đang bắn về phía mình từ bốn phương tám hướng. Sau khi chốt lại, Giám đốc Lâm trưng ra vẻ mặt đứng đắn, đang muốn quay về văn phòng của mình, thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập và tiếng nói chuyện.
Mọi người đều biến sắc. Ngôn Hâm dùng khẩu hình hỏi Lệ Lệ: “Ai vậy?” Còn chưa được đáp lại thì một đoàn người tiến vào, tiếng hít khí vang lên liên tiếp, rồi sau đó là những tiếng bàn luận rất nhỏ, nhưng tất cả đều không gọi được Ngôn Hâm đang ngốc lặng.
Đây là…nghiệt duyên gì vậy. Ngôn Hâm cảm thấy không thể tin nổi, sao cô có thể gặp được chú ấy ở đây vậy nhỉ?
Giám đốc Lâm hoàn toàn không còn dáng vẻ bình tĩnh như vừa rồi, ông ta câu nệ ho khan vài tiếng, tự giới thiệu trong áp lực vô hình: “Đây là tổng giám đốc Hà, là công ty hợp tác cùng chúng ta lần này, sau này mọi người sẽ gặp nhau thường xuyên, xin hãy chú ý lễ phép.”
Hà Nhất Triển nhẹ nhàng gật đầu, “Làm phiền các bạn rồi, nếu cảm thấy tiến độ công tác bị quấy rầy, xin cứ phản ánh lại.”
Không biết một giọng nói nũng nịu từ đâu bay ra “Không thành vấn đề.”
“Tổng giám đốc Hà đừng khách khí.”
“Sao chúng ta lại thấy phiền được.”
“Đúng vậy đúng vậy… có gì cần giúp đỡ thì anh cứ nói…”
Ngôn Hâm càng cúi đầu thấp hơn, vô cùng bất lực đối với đám đồng nghiệp của mình.
Đây chính là đối tượng coi mắt của em họ nhà tôi đấy, mấy cô mơ ước cái gì chứ! Ngôn Hâm bắt đầu suy xét có cần thiết ngăn chặn chuyện này lại không.
Chờ đến khi các lãnh đạo rời đi, Ngôn Hâm vội vàng chạy về phía phòng trà, nghĩ thầm tới đâu hay tới đó, dù Hà Nhất Triển nghĩ gì, cô có trốn cũng không thoát, hà tất tự tìm phiền não?
Ngôn Hâm vừa uống nước vừa từ từ lấy lại bình tĩnh, nhưng một giọng nói đột nhiên vang lên khiến cô hoảng sợ, làm nước nóng sánh ra tay, “A!”
Một bàn tay to cầm lấy cốc nước nóng trong tay cô, kéo cô về phía vòi nước, chất giọng nam dễ nghe gần ngay bên tai, “Đứng đần người ra đó làm gì, không cẩn thận gì cả!”
Ngôn Hâm nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh, thật khác với đêm đó, khó để biết được anh đang nghĩ gì. Hai người gần nhau đến mức có thể thấy được ảnh ngược của mình trong mắt người kia, cô ngơ ngác không nói được lời nào.
“Tiểu ngu ngốc, mau hoàn hồn.” Anh gõ nhẹ lên đầu cô, thấy Ngôn Hâm nhíu mày lườm lại, anh lại nhìn cô một lượt, “Gần đây thường xuyên tăng ca à?”
Ngôn Hâm rút tay lại, đóng vòi nước, cầm cốc nước ấm nhấp một ngụm mới đáp lại: “Vâng.”
“Sao không nghỉ ngơi cho tốt?” Anh đoạt lấy cốc nước của cô, lại kéo tay cô bắt đầu xả nước, “Xối nước thêm lúc nữa, đỏ hết lên rồi.”
“Không sao, không nóng lắm.” Ngôn Hâm không thoát được, không nghĩ tới anh lại giữ chặt như thế… Bàn tay to của anh hấp dẫn ánh mắt cô.
Bởi vì lâu rồi cô không ra ngoài nên làn da có hơi nhợt nhạt, khác với kiểu trắng hồng trời sinh của Từ An An. Nơi bị anh nắm lấy hơi đỏ lên, đối lập với màu da ngăm đen của anh. Ngôn Hâm đột nhiên hơi nôn nóng.
“Xin lỗi vì khiến em bị thương.” Thấy tay cô bớt đỏ, Hà Nhất Triển mới thu tay về.
Ngôn Hâm thất thần nhìn chỗ anh vừa nắm lấy, ngượng ngùng nói: “Không sao.” Như sợ anh không tin, cô lại lắc đầu cường điệu: “Thật sự không sao, cám ơn.” Dù có bị bỏng nặng hơn …cũng không sao.
Nhận ra ánh mắt anh vẫn không dời đi, cô lo lắng, muốn đi… lại không biết nên mở miệng thế nào.
“Là tôi sai.” Hà Nhất Triển khôi phục vẻ bình đạm, anh trầm mặc hồi lâu mới nói tiếp: “Em vẫn chưa trả lời tôi.”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.