
Càn Khôn Tuyệt Pháp – Đọc Sách Online Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Càn Khôn Tuyệt Pháp của tác giả Trần Thanh Vân mời bạn đọc thưởng thức.
Hồi 2. Xảo Ngôn Đoạt Kỳ Duyên
Lão nhân cắp Cát Nhược , đến lúc dừng bước thì đã đến hẻm vực Lạc Phượng .
Vô Cát Nhược thở khì một tiếng, khi đã yên vị ngồi trên gò đá .
Cát Nhược gải đầu lấm lét nhìn lão Cái Bang, rồi buông một câu ra vẻ thản nhiên:
– Tiểu ăn mày gặp ăn mày chúa .
Lão nhân đã không giận, mà còn bật cười khoái trá .
– Tiểu tử … Ngươi thật là lém lỉnh đấy .
– Sao lão tiền bối cho tiểu cái này là hạng lém lỉnh chứ ?
– Ngươi qua mặt được ta ạ Nếu ngươi tự nhận là ăn mày sao ta lại không biết ?
Cát Nhược gãi đầu, toét miệng cười hì hì:
– Lão tiền bối là ăn mày thứ thiệt, còn tiểu bối chỉ mới thọ giáo mà thôi .
Lão nhân khõ đầu Cát Nhược :
– Miệng lưỡi … Miệng lưỡi . Cái Bang kiểu như tiểu tử thì đúng là ăn mày quí tộc .
– Sao lại gọi là quí tộc ?
– Ngươi còn nói nữa ư ? Gã công tử Trầm Lãi, phú gia đại thương đứng nhất Giang Tô gặp một lũ ăn mày như ngươi e sãn nghiệp của y chẳng mấy chốc tiêu ra ma .
– Tiền bối biết vì sao hắn bị tiểu tử tặng một bài học không ?
– Ta có mắt, có tai, chẳng lẽ lại không thấy không nghe ?
– Đã thấy đã nghe, thì lão tiền bối c òn hỏi gì nữa .
Cát Nhược đứng lên:
– Đa tạ tiền bối đã đưa tiểu bối đến đây . Giờ xin kiếu từ .
Cát Nhược vừa nói vừa dợm bước . Lão nhân đâu để chàng đi dễ dàng như vậy được, và chỉ một cái chợp mắt như con ruồi, lão đã nắm cứng mạch môn Cát Nhược rồi .
– Ê … Tiểu cái gặp trưởng lão sao vội vã bỏ đi như vậy ?
Cát Nhược quay lại cười hì hì:
– Tiểu bối ăn no tất phải đi chứ ?
– Ngươi đi đâu ?
– Nói ra kỳ lắm . Hổng đi t hì chết quá, mà ở lại thì phạm tội với lão tiền bối .
Lão nhân vỗ đầu:
– A … ta biết ngươi đi đâu rồi . Đồ ôn dịch .
Lão nhân đứng gải đầu nhìn dáo dác:
– Ê …. ngươi đi ra sau gò Lạc Phược mà đi . Lão phu đứng đây chơ.
Cát Nhược nhăn mặt:
– Úi chà … Đi xú uế mà bắt lão tiền bối đứng canh chừng thật là bất nhã úa . Lại khó đi lắm .
– Hư.. ta chờ ngươi được . Bởi ta có việc cần bàn với ngươi .
– Lão tiền bối có chuyện gì ?
– Ngươi đi xong ta sẽ nói . Chớ ta bàn xong sợ ngươi lại ….
Cát Nhược lém lỉnh cười khì một tiếng:
– Tự nhiên bụng tiểu bối hết đòi hỏi đi rồi . Bây giờ lỗ tai lại ngứa, phải nghe chuyện của tiền bối thôi .
– Thì ra ngươi chỉ tính đường trốn mà thôi .
Cát Nhược lắc đầu nguầy nguậy:
– Lão tiền bối đừng hiểu lầm … Tiểu bối và tiền bối là đồng môn với nhau, cớ sao bỏ trốn chứ .
Cát Nhược vuốt nếp áo của lão nhân:
– Lão tiền bối đưa Cát Nhược đến đây, coi như đã cứu Cát Nhược khỏi tay bọn gia nhân của họ Trầm . Ơn này tiểu bối mang nặng suốt đời, thề chẳng dám quên . Còn mong sớm có ngày báo đáp .
Lão nhân nhìn sững vào chàng nói:
– Miệng lưỡi của ngươi thật khó lường . Thôi được … Ta sẽ nói ngươi biết vì sao ta cắp ngươi đến đây .
Cát Nhược ngồi trở lại gò đá .
Lão nhân chỉ hai chữ khắc trên vách núi:
– Đây là gò Lạc Phượng, phía sau vách núi này có một hẻm vực, tên gọi là Tuyệt địa .
– Tuyệt địa có gì lạ không ?
– Ta sẽ nói hết với ngươi .
Cát Nhược vắt chân, nhìn trời lơ đễnh . Lão cái bang véo vào lỗ tai chàng:
– Ê … ngươi không muốn nghe nữa à ?
– Tiểu bối rất muốn nghe … Rất muốn nghe .
– Thế sao ngươi lại lơ đễnh nhìn trời ?
– Ậy … Nghe bằng lỗ tay chứ đâu nghe bằng hai con mắt . Đó là lẽ thường sao teì^n bối lại thắc mắc .
Lão nhân trố mắt:
– Ngươi nói vậy cũng đúng … Thông minh … thông minh .
– Lão tiền bối không còn véo lỗ tai tiểu bối nữa chứ ?
– Lão phu xin lỗi ngươi .
Lão cái bang ngồi xuống cạnh bên Vô Cát Nhược :
– Ngươi có biết vì sao hẻm vực đó gọi là Tuyệt địa không ?
Cát Nhược lắc đầu:
– Tất nhiên là không biết rồi . Nếu biết tiểu bối đâu phải ngóng hai lỗ tai để nghe .
Lão Cái Bang bật cười sang sảng:
– Ngươi không biét lão phu mới nói chứ . Hẻm vực đó có tên là Tuyệt địa, bởi nơi đó chỉ có kẻ vào mà không có người ra .
Cát Nhược le lưỡi:
– Nguy hiểm thế đấy à ?
– Nếu không nguy hiểm đến mất mạng thì đâu gọi là Tuyệt địa . Nhưng lão phu nghĩ với kẻ thông minh như ngươi thì có thể vào và trở ra được .
Cát Nhược rùn mình:
– Ui da … lão tiền bối muốn tiểu bối vào Tuey^.t địa .
Cát Nhược vừa nói vừa đứng bật dậy, khoát tay như đang bị một bầy ong vò vẽ tấn công .
– Không được đâu … Đó là nơi nguy hiểm thì không thể nào vào được rồi . Nhất định tiểu bối sẽ không vào .
Cát Nhược ôm quyền:
– Tiểu bối xin cáo từ .
Một lần nữa lão nhân Cái Bang lại thộp cứng mạch môn Cát Nhược :
– Ngươi nghe lão phu nói, ngươi không vào Tuyệt địa không được .
– Cớ sao lại là tiểu bối ?
– Lão phu cần cái miệng của ngươi . Và chỉ có ngươi mới vào được mà thôi .
Cát Nhược chau mày:
– Vào trong đó để làm gì ? Mà tiền bối đã biết có vào không có ra, cớ sao lại bắt tiểu cái này chui vào hang tử thần chứ ? Tiền bối không nhận ra tiểu bối cũng là đồng môn sao ?
Lão nhân nheo mắt nhìn sửng Cát Nhược:
– Tiểu tử … Ngươi là đồng môn của ta hồi nào ? Nếu ngươi là đồng môn thì tất nhiên bang chủ cái bang Trương Khuất Sanh này phải biết .
– Tiểu cái mới nhập môn . Tiền bối không thấy bộ tạng tiểu cái giống người sao ?
– Bộ tạng của ngươi còn hơn cả ăn mày chúa như ta . Nhưng lại không có chút gì là ăn mày . Nhưng bây giờ ta sẵn sàng nhận tiểu tử vào Cái Bang . Ngươi đồng ý chứ ?
Cát Nhược hí hửng:
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.