Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Giới thiệu tới bạn đọc cuốn sách Cánh Cổng Sát Nhân của tác giả Higashino Keigo

Thời gian đó, tôi gặp khó khăn về tiền bạc.

Nói như vậy nghe chẳng giống một học sinh tiểu học tí nào, nhưng đây quả không phải lời bông đùa hay thổi phồng, sự thực đúng là như vậy. Kỳ thực tôi đã mê mệt một thứ và tiêu gần hết chỗ tiền tiêu vặt ít ỏi của mình vào nó. Vì nó mà tới hàng bánh kẹo tôi còn chẳng ghé qua được nữa.

Thứ mà tôi say mê là trò cờ vây. Đó cũng là trò tôi học được nhờ Kuramochi rủ rê. Tất nhiên là tôi đã biết chơi cờ vây từ trước. Điều mà hắn dạy tôi, là cách để kiếm thêm tiền tiêu vặt nhờ trò này.

Hắn dẫn tôi tới một khu dân cư nằm cạnh một dòng sông. Những ngôi nhà nhỏ lợp mái tôn nằm túm tụm lại một khu. Điểm đến của chúng tôi là một trong những ngôi nhà ấy. Tại lối ra vào của một nơi quá tồi tàn để được coi là thềm nhà, có một cánh cửa đã hỏng bản lề. Để bước vào trong, tới mấy đứa tiểu học chúng tôi cũng phải cẩn thận để tránh va đầu.

Chỗ chúng tôi bước vào là nền xi măng, trên đó đặt một chiếc bàn nhỏ và hai chiếc ghế đối diện nhau. Ở trên bàn đặt một bàn cờ. Trên tường đính một mảnh giấy giải thích luật chơi cờ vây.

Kuramochi vừa mới cất tiếng gọi, cánh cửa trượt liền trượt sang một bên và một người đàn ông xuất hiện. Ông ta vận quần bảo hộ và khoác bên ngoài áo cộc tay một tấm áo bông hoen ố. Trong mắt tôi ông ta trông khá già, nhưng giờ nghĩ lại có lẽ cũng chỉ ngoài ba mươi. Mái tóc vốn húi cua đã dài ra đáng kể.

Kuramochi đưa ra hai đồng xu một trăm yên, người đàn ông liền đặt chúng lên mặt bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện. Sau đó ông ta lôi những quân cờ từ dưới gầm bàn lên. Kuramochi ngồi xuống chiếc ghế trước mặt mình.

Không ai bảo ai, ván cờ vây bắt đầu. Kuramochi đi trước. Tôi đứng chếch sau lưng hắn và chăm chú theo dõi ván cờ.

Người đàn ông dễ dàng thắng ván đầu tiên. Do Kuramochi giữa chừng đã mắc phải lỗi nghiêm trọng. Mặc dù tôi đã để ý thấy lỗi ấy, song tôi không thể chỉ cho hắn. Bởi tờ giấy dán trên tường đề rằng “Xen vào trận đấu, phạt một trăm yên”.

Ván thứ hai là một trận tỉ thí ra trò. Cả Kuramochi lẫn người đàn ông kia đều không mắc bất cứ lỗi nào. Cuối cùng Kuramochi đã đi một nước cờ tài tình và giành chiến thắng. Người đàn ông khẽ thốt lên “Bị nhóc chơi một vố rồi”. Đây là lần duy nhất ông ta lên tiếng trong suốt ván cờ.

Tiếp đến là ván thứ ba. Đây lại là một trận so tài vô cùng phức tạp. Dù vậy kết cục phần thắng đã nghiêng về phía người đàn ông. Kuramochi tặc lưỡi.

“Tajima cũng chơi thử coi. Nghe chừng mày sẽ có cơ thắng đó.”

Theo như lời hắn, người chơi sẽ bỏ ra hai trăm yên và đấu với người đàn ông ba ván, nếu thắng hai thì sẽ nhận được năm trăm yên. Chưa hết, nếu thắng hai ván liên tiếp thì sẽ nhận được một nghìn yên. Đối với một học sinh tiểu học thuở ấy thì một nghìn yên là một khối tài sản kếch xù.

Tôi đắn đo một chút, nhưng rồi quyết định sẽ chơi thử. Sau khi trả hai trăm yên cho người đàn ông, tôi ngồi xuống ghế thế chỗ cho Kuramochi. Tôi khá tự tin với trò cờ vây. Nhìn Kuramochi chơi, tôi đã rút ra kết luận rằng người đàn ông này cũng không giỏi lắm.

Ván đầu tiên là tôi thắng. Thắng dễ đến bất ngờ nên tôi hơi chưng hửng. Kuramochi đứng cạnh vỗ tay.

“Ái chà, mày sẽ kiếm được một nghìn yên đó.”

Tôi thừa thắng xông lên. Trình độ của ông ta như vậy thì còn gà lắm. Chưa gì tôi đã mường tượng ra trong đầu xem sẽ tiêu một nghìn yên như thế nào.

Tuy nhiên sang ván thứ hai, người đàn ông bắt đầu thay đổi chiến thuật một chút. Tôi lúng túng rồi vô tình phạm phải sai lầm, kết quả là không thắng được hai ván liên tiếp. Kuramochi giậm chân đành đạch tỏ vẻ nuối tiếc.

“Phí quá đi. Chơi cẩn thận vào.”

Đương nhiên là tôi đã chơi ván thứ ba một cách thận trọng. Nếu để thua ở đây thì đừng nói một nghìn yên, đến số tiền hai trăm yên cũng không lấy lại được.

Song, một chút phán đoán sai lầm đã khiến tôi vuột mất chiến thắng. Không xem trọng đối thủ lắm nên tôi càng bực bội và nuối tiếc.

Ngày hôm đó tổng cộng tôi đã tiêu sáu trăm yên. Tức là tôi đã đấu thêm hai lần nữa. Nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Ván nào tôi cũng chiếm thế thượng phong, mà rồi cuối cùng lại bị lật ngược thế cờ. Bản thân tôi cũng chẳng rõ vì sao mình không thể thắng.

Kể từ hôm ấy cứ cách hai, ba ngày tôi lại đi chơi cờ ăn tiền. Nếu hoàn toàn không thấy có khả năng thắng thì không nói làm gì, nhưng có vô số lần tôi đã tiến gần đến chiến thắng, nói đúng ra là hầu như không có lần nào tôi để đối thủ thắng dễ dàng cả, nên tôi nghĩ rồi có lúc mình sẽ giành được chiến thắng thôi. Trò này còn thu hút tôi ở điểm là khi thắng hai ván liên tiếp, tôi sẽ nhận được một nghìn yên. Khu chơi game và trò vớt cá vàng cũng vui đấy, nhưng dù có chơi giỏi tới cỡ nào cũng không sinh lời được. Mức độ hấp dẫn giữa chúng cách nhau một trời một vực.

Đó là lý do tôi cần tiền tiêu vặt. Dẫu vậy, tôi đâu thể nói ra tôi tiêu tiền vào cái gì, đâm nào dám vòi tiền bố mẹ. Cho nên chỗ tôi có thể xin tiền chỉ có một. Và thế là, hôm đấy, trong lúc mọi người còn chưa dậy, tôi đã đi tới gian phụ nơi bà nằm ngủ.

Gạt mở cánh cửa dính vết gì đó hoen ố, tôi cất tiếng véo von gọi “Bà ơiiiii”.

Bà đang nhắm mắt. Miệng bà hé một nửa. Trong phòng, như thường lệ, hôi mùi ẩm mốc và lạnh hơn bình thường. Cho tới khi tôi mở cửa, dường như bầu không khí trong căn phòng đã hoàn toàn trở nên tĩnh lặng.

“Bà ơi,” tôi gọi thêm lần nữa. Tôi không dám lớn tiếng. Kẻo bị ai nghe thấy thì khốn. Đặc biệt là mẹ tôi.

Bà không phản ứng gì. Tới mí mắt cũng không thấy nhúc nhích. Tôi đóng cửa lại rồi lồm cồm bò đến bên chăn. Người bà tỏa ra mùi hôi của người già như mọi khi.

Đồ rằng bà đang say ngủ, tôi thử đặt tay lên chăn và lay người bà. Cơ thể bà chỉ khẽ lay động như một con búp bê. Nó lạnh như đá và cứng đờ.

Bình thường bà lúc nào cũng ngáy rõ to. Thế nhưng từ cái miệng đang há một nửa kia, đừng nói tiếng ngáy mà tới hơi thở cũng không có.

Có lẽ bà đã chết, tôi nghĩ như thế.

Cho tới thời điểm đó tôi chưa từng chứng kiến cái chết của con người, tôi không dám chắc liệu đây có phải là trạng thái khi một ai đó chết hay không. Xác chết của chó, mèo, hay sâu bọ thì tôi đã thấy qua nhiều lần, song cái chết của chúng đối với tôi mà nói chỉ giống như chuyện một món đồ chơi bị hỏng. Dù lý trí hiểu rõ rằng việc tương tự cũng xảy ra với con người, nhưng chưa bao giờ tôi dùng cảm xúc để suy nghĩ về nó.

Bà đã thực sự chết hay chưa, tôi quyết định sẽ không đào sâu thêm nữa. Điều quan trọng là có vẻ như bà không có chút cử động gì, chỉ vậy mà thôi. Nói cách khác, đây là cơ hội ngàn năm có một để tôi thó tiền tiêu vặt.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x