
Cánh Cửa Mặt Trăng – Đọc sách online ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
“Sư phụ đang ở bờ biển nhỉ?”
“Đúng. Sư phụ đang ngồi cùng với anh Kaki.”
Makabe vẫy vẫy chai rượu Awamori đang cầm ở tay phải, tay trái cầm ba chiếc cốc, rồi lấy ra một gói mực khô.
Có cảm giác khi ra hẳn ngoài bờ biển, ánh trăng còn sáng hơn nữa. Thật tĩnh lặng. Ánh trăng như một vật liệu hút âm, nuốt chửng các tạp âm xung quanh. Có thể nghe thấy tiếng thủy triều nhưng với Satomi, đó không phải là âm thanh mà là một phần của cảnh vật.
Hai người quay trái, quay phải để tìm sư phụ. Dưới trăng sáng, họ tìm thấy ngay. Sư phụ đang ngồi trên bãi cát trước mặt, cách họ đúng mười mét. Kế bên là một người đàn ông tầm bốn mấy cũng đang ngồi. Đó là Kakizaki Osamu.
Khi Satomi và Makabe tiến lại gần, sư phụ từ từ nhìn về phía họ. Nhìn rõ đôi mắt sáng ngời, ngay cả dưới ánh trăng. Tự dưng tim Satomi đập rộn ràng. Cô biết sư phụ hơn mười năm nay, vậy mà tới tận bây giờ vẫn thấy bối rối trước ánh mắt của sư phụ. Hoàn toàn không phải là vì sư phụ đẹp trai. Dưới mái tóc cắt ngắn là khuôn mặt tròn như quả trứng luộc.
Mắt to, mũi tẹt và nhỏ, môi mỏng. Nếu chỉ nhìn đơn thuần mỗi khuôn mặt không thôi thì khó mà nói đó là một người đàn ông đẹp đúng chuẩn. Nhưng khuôn mặt đó lại có sức hút. Dù có lẫn trong bao nhiêu người đi nữa, ta vẫn cứ tìm thấy một cách tự nhiên. Ngược lại, hễ không tìm thấy được, ta sẽ cảm thấy như bị mất mát thứ gì đó khó diễn tả thành lời. Sư phụ có khuôn mặt kiểu đó.
“Mọi người đã vất vả cả ngày rồi.”
Sư phụ nói. Giọng nói vọng thẳng vào trong tim chứ không phải ở bên tai nữa.
“Vâng, sư phụ cũng vậy ạ.”
Satomi vừa đáp lại vừa ngồi xuống bãi cát. Makabe đặt chai Awamori và mấy cái cốc lên bãi cát.
“Nào, chúng ta cùng uống Awamori để kết thúc công việc của một ngày!”
Makabe mở nút chai Awamori rồi rót rượu vào bốn cốc.
“Cảm ơn mọi người đã làm hết sức ngày hôm nay.”
Sư phụ nói thế xong nâng cao cốc rượu. Tất cả mọi người cùng nâng cốc theo. Rất tự nhiên, mọi người cùng giơ những chiếc cốc về phía mặt trăng, nhìn khá hay.
“Uống cạn nào!”
Satomi vừa nhìn trăng vừa nói.
Rượu Awamori thật ngon. Từ hồi học tiểu học, cô không mường tượng được bản thân mình lớn lên sẽ như thế nào. Cuộc sống gia đình, cuộc sống ở trường học, rồi cả bản thân mình sẽ thay đổi ra sao. Hồi đó, tất cả đều mông lung. Cô không những không biết người lớn là như thế nào mà còn không biết mình có sống tới lúc trở thành người lớn không nữa. Cô chỉ có thể nói đơn giản thế này: Tôi đã không thể tưởng tượng được cảnh mình vừa ngồi ngắm trăng vừa uống rượu Awamori ở đảo Okinawa.
Tất cả đều là nhờ sư phụ. Cô đã gặp sư phụ hồi cô mười hai tuổi, và đời cô đã thay đổi. Theo như lời sư phụ nói, cô đã trở lại với bản chất vốn có của mình. Dù cuộc sống không được xông xênh lắm nhưng Satomi vẫn hạnh phúc.
“Tụi trẻ đã khỏe trở lại nhỉ.”
Makabe vừa ngước nhìn trăng vừa nói. Kakizaki gật gù.
“Cả nét mặt lẫn sắc mặt, thậm chí thần thái cũng thay đổi. Tất nhiên là theo hướng tích cực. Nhìn thế là đủ thấy chúng thích hội trại này thế nào.”
“Yoshikazu, Daichi và cả Hiroko đều là những đứa trẻ ngoan.” Sư phụ nói.
“Các em ngoan nhưng…” Kakizaki nói. “Có lẽ bố mẹ các em nên chú ý thêm thì hơn.”
“Ý anh là sao, Kaki?” Mặt Makabe tỏ vẻ hoài nghi.
“Là bố mẹ của Daichi ấy.” Nét mặt Kakizaki hiếm khi khó chịu như thế. “Bố Daichi đã dẫn em ấy đến, đúng không nào? Nhưng hình như mẹ của Daichi phản đối việc cho em ấy tham gia hội trại này.”
“À, ra vậy.” Makabe nói.
“Nói thế nghĩa là bố mẹ của Daichi đã ly hôn nhỉ. Hai người vẫn đang tranh nhau quyền nuôi dưỡng, nên thành ra, Daichi lại bị bỏ rơi. Vì lý do đó nên em ấy đã bị tổn thương tình cảm chăng?”
Kakizaki gật đầu.
“Ấy thế mà bố mẹ của Daichi vẫn cứ tranh luận làm thế nào để hàn gắn tổn thương đó. Đúng là không hiểu nổi những người làm cha làm mẹ bây giờ!”
Giọng của Kakizaki có phần tức giận. Có lẽ anh ấy cũng đang tức giận chính bản thân mình, vì trước đây anh ấy cũng không chăm chút cho gia đình, thế nên đã mất con trai khi nó tự tử.
“Thôi, nói thế thôi.”
Sư phụ ngăn Kakizaki nói tiếp.
“Đó là chuyện thường thấy mà. Nhưng mẹ của em ấy chắc cũng sẽ hiểu cho thôi. Daichi là đứa trẻ ngoan. Hơn nữa, đấy là người đã sinh ra Daichi mà.”
“Sư phụ lúc nào cũng là người tốt.” Kakizaki thở dài, nói. “Em chính là người đã nhận Daichi từ tay của người bố ở cảng Tomari nên lúc đó em có nghe bố Daichi nhắc tới một chuyện đáng chú ý.”
“Chuyện gì vậy, anh Kakizaki?” Satomi hỏi.
“Bố của mẹ Daichi, tóm lại là ông ngoại của Daichi, nghe nói người này ở bên sở cảnh sát tỉnh. Còn mẹ của Daichi lu loa lên nói chồng cũ là “kẻ bắt cóc”. Nếu ông ta biến lời tố cáo đó của con gái mình thành sự thật thì bố của Daichi và sư phụ có khả năng sẽ bị bắt vì nghi phạm tội bắt cóc.”
“Ra vậy.” Satomi nói. Rồi Kakizaki lại nói tiếp.
“Tôi nghĩ trại của chúng ta là một hoạt động khá quan trọng và có ý nghĩa. Trại được chính các em học sinh bày tỏ lòng cảm ơn và cũng được nhiều nơi đánh giá cao.”
“Nhưng đâu có phải trại chúng ta hoạt động là để được cảm ơn hay được đánh giá cao.”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.