
Cát Bụi Giang Hồ – Đọc Sách Online Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Cát Bụi Giang Hồ của tác giả Cổ Long mời bạn đọc thưởng thức.
Hồi 2. Thành thị và gian manh
Thành này chưa phải là thị trấn lớn, nhưng cũng khá phồn thịnh.
Chợ búa, hàng quán vầy vầy.
Quán ăn, quán rượu, tự nhiên là có đông người, đủ hạng, kể cả bọn lừa đảo gian manh.
Mì ở đây thuộc loại “bình dân”, mì không giòn, nước không nóng, mà mỡ lại nhiều.
Tuy nhiên, chuyện đó không thành vấn đề, vì ai không đói thì còn suy tính, chứ một khi đã đói thì nhất định “bình dân” cũng ngon như thượng hạng.
Giá như ngày thường, đừng nói chi thò đũa gắp, mà nếu tô mì như thế có đem đến để ngay trước mặt là nhất định Thư Hương sẽ khoát tay bỏ. Thế nhưng bây giờ thì chẳng những không la, trái lại còn húp sạch tô, một cọng hẹ úa vàng phân nửa cô ta cũng không chừa lại.
Đào Liễu nhìn Thư Hương một lúc rồi bật cười :
– Cái tô với đôi đũa của bọn đàn ông hôi hám mà bây giờ cô cũng không chê?
Thư Hương hơi khựng lại, nhưng rồi cũng cười theo :
– Quên… mà nè, hình như lúc đói khó nhớ lắm, phải không?
Nàng buông đũa và bấy giờ mới thấy hơi là lạ.
Bao nhiêu cặp mắt của thực khách trong quán gần như dồn cả và nàng, làm như họ đang nhìn nàng làm trò quái dị.
Thư Hương rờ rờ mặt và hỏi nhỏ Đào Liễu :
– Có dính gì không? Xem mặt ta có dính gì không?
Đào Liễu lắc đầu :
– Đâu có.
Thư Hương cau mặt :
– Chớ tại sao họ nhìn mình dữ vậy?
Đào Liễu cười :
– Có lẽ… coi chừng họ đang chọn chồng cho con gái họ đó nghe.
Bây giờ Thư Hương mới thấy bàn tay của Đào Liễu. Cô ta cầm cái gói vàng và đặt ngay trước bụng, cô ta chỉ ăn bằng một tay thôi.
Thư Hương thúc tay :
– Để cái gói lên bàn đi.
Đào Liễu hỏi :
– Chi vậy?
Thư Hương lừ mắt :
– Ngu, đi ra đường phải nhớ rằng đừng bao giờ cho người ta biết mình có của. Cứ ôm khư khư như thế là nói cho người ta biết củA mình đáng giá, làm cho thiên hạ chú ý, cứ làm như đồ bỏ mới được chứ.
Đào Liễu gật gật :
– Không ngờ tiểu thơ lão luyện giang hồ quá xá…
Thư Hương lừ mắt :
– Cái gì “tiểu thơ”?
Đào Liễu lật đật nói :
– À quên, Thiếu gia… công tử…
Thư Hương gắt :
– Cái nào một cái thôi. Thiếu gia là thiếu gia, công tử là công tử. Cái gì gọi là “thiếu gia công tử”? Ngu ơi là ngu.
Đào Liễu nhoẻn miệng cười và đặt cái gói lên bàn.
Ngay lúc đó, một gã từ bên ngoài bước vào vòng tay :
– Nhị vị mạnh giỏi.
Dáng cách của hắn trong qua là biết ngay hạng chẳng ra gì. Cặp mắt láo liên của hắn đủ biết hắn là loại không gian manh cũng thuộc dân… cà khịa.
Vốn không muốn làm quen, nhưng vì cần phải tỏ ra phong độ “lịch thiệp giang hồ” nên Thư Hương đứng dậy khệnh khạng vờ đáp lễ :
– Đa tạ.
Hắn ngồi xê xuống ngay và toét miệng cười… cà khịa :
– Xem chừng nhị vị là người mới đến đây lần thứ nhất?
Thư Hương làm vẻ hết sức thản nhiên :
– Không, đã đến nhiều lần rồi chớ. Trong thành này đâu có chỗ nào không biết.
Người ấy hỏi :
– Nhị vị từng đi đây đó, chắc biết Triệu Hùng đại ca trong thành này chớ?
Bằng vào cách nói của hắn và nhất là bằng vào hai tiếng “Đại ca” thì nhất định cái con người họ Triệu đó phải là kẻ có máu mặt trong thành này. Nếu bảo là không biết thì chẳng hóa ra mình không “lão luyện giang hồ” sao? Vì thế nên Thư Hương gật đầu bừa.
Gật đầu không vẫn thấy còn chưa đủ “lão luyện”, nàng lại nói thêm :
– Kể ra thì cũng không quen nhiều lắm, chỉ có vài lần nhậu nhẹt với nhau thôi.
Người ấy mừng ra mặt :
– À như vậy thì là quen rồi. Tôi đây, Thiết Thủ đây, em của Triệu đại ca.
Và hắn vụt khom mình xuống, nói nhỏ :
– Đã là chỗ quen biết, tôi có chuyện này không thể không nói cho nhị vị biết…
Thư Hương điềm đạm :
– Vâng, xin cứ nói.
Thiết Thủ nhìn quan bằng con mắt chuột lắc của hắn và thấp giọng hơn :
– Địa phương này phức tạp lắm, đủ hạng người hết, cái thứ cướp giật thì đầy đường.
Nhị vị có tiền hoặc có đồ vật đáng giá thì phải cẩn thận mới được nhé.
Đào Liễu vừa dợm tay định giữ lấy cái gói, nhưng Thư Hương lừ mắt và quay lại cười nới với Thiết Thủ :
– Không có gì, cái này chỉ có mấy quần áo lót và khăn tắm mà, không có gì đáng giá cả.
Thiết Thủ cười, hắn chầm chậm đứng lên cười cười :
– Tại hạ vì chỗ quen biết nên nói với nhị vị…
Hắn đứng lên thật chậm và nói cũng thật chậm, nhưng tay hắn thật nhanh, hắn chộp lấy cái gói và co giò chạy thẳng…
Thư Hương cười khẩy.
Nàng đã nhìn thấy cách chạy của gã lưu manh, bằng vào dáng điệu ăn cắp vặt đó, nàng có thể chấp hắn chạy trước năm dặm.
Đào lão gia đã đặt tên con gái là Thư Hương, giống y như người bán cháo lòng đi ăn hủ tiếu của hàng kế cận, vì ông ta vốn là bậc thế gia trong võ lâm, ông ta đã thành danh mấy đời và bây giờ, kể cả sản nghiệp, ông ta thuộc hàng vọng tộc, ông ta thừa biết cái hay cái dở của võ lâm và đã chán ngấy rồi.
Mặc dầu thường nhật cũng vẫn còn giao thiệp, nhưng chẳng qua vì là chỗ bạn bè cũ chứ thật tình thì ông không muốn con mình đi theo hướng đó, nhất là đứa con một lại là gái. Ông ta không muốn con mình lăn vào vòng nguy hiểm, ông ta muốn con gái mình theo nẻo “Thư Hương”. Đó là nguyên nhân ông chọn tên cho con gái, và cũng là lý do ông không cho con đi ra ngoài giao thiệp.
Tuy nhiên, vốn là con nhà võ, không nhiều cũng ít, Thư Hương cũng có học lem nhem, đối võ lâm cao thủ thì nàng không thể đánh lại, nhưng đối bọn con gái bình thường, nàng thuộc vào tay có hạng.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.