Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Chương 2: TRÊN ĐƯỜNG

Tôi thức dậy trước rạng đông cả tiếng nhưng mẹ đã ở trong bếp từ lâu, chuẩn bị bữa điểm tâm ưa thích cho tôi, món thịt muối và trứng.

Bố đi xuống lầu khi tôi đang dùng lát bánh mì cuối cùng vét sạch đĩa. Lúc chúng tôi tạm biệt nhau, ông lôi vật gì đó từ trong túi áo ra đặt vào tay tôi. Đấy là chiếc hộp nhóm lửa nho nhỏ lúc trước thuộc về ông nội và trước đó là thuộc về cụ nội. Một trong những vật dụng bố rất yêu thích.

“Bố muốn con giữ lấy vật này, con trai của ta,” bố bảo. “Vật này sẽ rất hữu ích cho con trong công việc mới. Và nhớ chóng quay về thăm chúng ta. Chỉ bởi vì con đã rời khỏi gia đình, không có nghĩa là con không thể trở về thăm hỏi.”

“Tới giờ đi rồi đấy con trai,” mẹ vừa nói vừa đi đến ôm tôi lần cuối. “Thầy đang đứng trước cửa. Đừng bắt ông phải chờ.”

Chúng tôi là một gia đình không thích chia tay lằng nhằng, với lại đã chào tạm biệt nhau rồi, thế nên tôi một mình bước ra sân.

Thầy Trừ Tà ở bên ngoài cánh cổng, một nhân ảnh tối om nổi bật trên nền ánh sáng bình minh xam xám. Thầy đội mũ trùm lên và đang đứng thẳng băng, cao lêu nghêu, tay trái cầm trượng. Tôi bước về phía thầy, mang theo mình túi nhỏ đựng vật dụng cá nhân, cảm thấy vô cùng bồn chồn.

Ngạc nhiên làm sao, Thầy Trừ Tà tự tay mở cổng và bước vào trong sân. “À này anh bạn nhỏ,” thầy lên tiếng, “Đi theo ta nào! Chúng ta nên khởi đầu theo cách như chúng ta sau này sẽ tiếp tục.”

Thay vì đi hướng ra đường lộ, thầy lại đi về phương Bắc, trực diện thẳng tiến đến Đồi Treo Cổ, và chẳng mấy chốc chúng tôi đã băng qua cánh đồng cỏ phía Bắc, tim tôi bắt đầu đập mạnh. Khi chúng tôi đi đến hàng rào lằn ranh, Thầy Trừ Tà nhảy qua nhẹ nhàng như một người đáng nửa tuổi mình, nhưng tôi thì chôn chân tại chỗ. Lúc vừa đặt tay lên nóc hàng rào, tôi đã có thể nghe thấy âm thanh của các rặng cây đang rên xiết, những tán cành cong oằn dưới sức nặng của những người bị treo cổ.

“Có chuyện gì thế anh bạn?” Thầy Trừ Tà hỏi, quay lại nhìn tôi. “Nếu con sợ hãi những thứ ở ngay trước cửa nhà con, thì với ta, con không được tích sự gì.”

Tôi hít một hơi sâu rồi leo qua hàng rào. Chúng tôi chậm chạp hướng lên trên, ánh sáng bình minh dần tối lại khi chúng tôi tiến vào trong bóng tối của rừng cây. Càng leo lên cao không khí có vẻ càng lạnh hơn và chẳng bao lâu sau tôi đã bắt đầu run lẩy bẩy. Cái kiểu lạnh làm cho bạn nổi da gà và khiến cho tóc tai sau cổ bạn bắt đầu dựng đứng. Đấy là điều cảnh báo rằng có chuyện gì đó không thật ổn. Trước đây tôi đã có cảm giác này khi có thứ gì đó không thuộc về thế giới này tiến đến gần tôi.

Khi chúng tôi đã lên đến đỉnh đồi, tôi có thể nhìn thấy thứ ấy phía bên dưới chân mình. Ít nhất phải có đến một trăm, đôi chỗ đến hai ba người treo cùng trên một cây, mặc những bộ quân phục có thắt lưng da rộng bản và mang những đôi ủng to lớn. Hai tay họ bị trói quặt ra sau lưng và mỗi người phản ứng một kiểu. Vài người vùng vằng thật tuyệt vọng đến nỗi cành cây bên trên họ bật lên bật xuống, trong khi những người khác chỉ chầm chậm quay quanh đầu sợi dây, xoay sang bên này rồi qua bên kia.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x