Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

VỢ NGƯỜI ĐÁNH CÁ

Hóa ra ngày hôm sau tôi không trải qua huấn luyện gì cả. Chúng tôi vừa dùng xong điểm tâm thì có tiếng chuông từ xa vang lên. Chuông vang ba lần.

“Nghe như có rắc rối,” ông Arkwright nhận xét. “Mang theo trượng nhé, cậu Ward. Ta hãy đi xem vấn đề là gì nào…”

Nói đoạn, ông dẫn đường đi ra vườn, băng qua con mương đầy muối hướng về phía con kênh. Một ông lão cao kều đã đứng chờ dưới cột chuông. Ông ấy đang nắm chặt một mảnh giấy trước ngực.

“Vậy là bác quyết định rồi…” Arkwright nói khi chúng tôi tiến đến gần.

Ông lão gật đầu. Ông vừa cao vừa ốm, mái tóc hoa râm lơ thơ quanh thái dương. Trông như thể một cơn gió giật có thể thổi bay ông đi mất. Ông chìa mảnh giấy ra cho Arkwright nhìn thấy. Một mặt là mười chín tên người; mặt kia có ba tên. “Hôm qua chúng tôi đã biểu quyết,” ông bảo, giọng rền rĩ ai oán. “Được số đông quyết định. Chúng tôi không muốn bà ta sống gần bên. Thế là không ổn. Không ổn chút nào…”

“Tôi bảo ông lần chót nhé,” ông Arkwright nghe ra chiều bực bội. “Chúng ta thậm chí còn không chắc bà ấy có phải là thứ đấy không. Họ có con cái chứ?”

Ông lão ốm o lắc đầu. “Chả con cái gì, nhưng nếu bà ta là thứ đấy, thì mấy con chó của ông sẽ biết phải không? Chúng sẽ phân biệt được chứ?”

“Có lẽ, tuy không phải khi nào cũng đơn giản như thế. Nhưng thôi, tôi sẽ đến giải quyết cho – bằng cách này hay cách khác.”

Ông lão gật đầu rồi vội vã đi lên hướng bắc, dọc theo con kênh.

Khi ông ấy mất dạng, Arkwright thở dài. “Đây là một trong những việc ta ghét đấy. Một đám mấy tay lương thiện trên mạn bắc cho rằng vợ một ngư dân trong vùng là hải cẩu nhân,” Arkwright đáp, hai tiếng “lương thiện” nghe đầy mai mỉa. “Bọn họ đã xào xáo gần cả năm nay, cố đưa ra quyết định. Giờ thì họ muốn ta xử lý việc này.”

“Hải cẩu nhân ư? Là gì thế ạ?”

“Hải cẩu nhân là một loại biến hình, thứ thường được biết đến như là ‘nửa đàn bà-nửa hải cẩu’ đấy cậu Ward ạ. Thông thường chúng sống cả đời ngoài biển nhưng thỉnh thoảng lại đem lòng thích một người đàn ông – có thể là để ý đến anh ta khi anh ta dong thuyền ra biển hoặc khi đang ngồi vá lưới. Càng quấn quít với anh ta bao nhiêu, chúng càng trở nên giống con người bấy nhiêu. Sự thay đổi ấy mất chừng một ngày là tối đa – chúng biến thành một người phụ nữ hoàn thiện – một phụ nữ cực kỳ quyến rũ. Anh ngư dân thường sẽ chết mê chết mệt vì tình ngay lần gặp đầu tiên rồi kết hôn với hải cẩu nhân ấy.

Họ không thể có con, nhưng ngoài điều đó ra thì đấy là một cuộc hôn nhân vô cùng hạnh phúc. Tôi không thấy chuyện này có gì hại cả, nhưng nếu có lời kêu ca thì chúng ta phải ra tay thôi. Đấy là một phần trong công việc. Chúng ta giúp mọi người thấy an toàn. Thế có nghĩa là phải dùng đến mấy con chó. Hải cẩu nhân đôi khi sống lẫn với con người hàng bao nhiêu năm trời trước khi xuất hiện một thoáng nghi ngờ nho nhỏ. Chủ yếu là do đám phụ nữ kích động mấy ông chồng họ đi kêu ca. Họ ghen ấy mà. Cậu biết đấy, ngoài việc được ưu ái hơn về sắc đẹp, một hải cẩu nhân còn chẳng già đi chút nào.”

“Người đánh cá kia – nếu vợ ông ta là hải cẩu nhân,” tôi hỏi, “liệu ông ta có biết không?”

“Sau một thời gian có vài người sẽ hiểu ra. Nhưng họ không phàn nàn…”

Nói đoạn, ông Arkwright nhún vai và huýt lên một tràng dài điếc tai. Gần như ngay lập tức, tiếng huýt sáo được đáp lại bằng tiếng hai con chó sủa từ xa rồi chúng phóng đến, hàm há to, răng nhe ra đe dọa. Chập sau ông Arkwright đã dẫn chúng tôi đi lên hướng bắc, chân sải từng bước dài dọc bờ kênh, hai con Răng và Vuốt hổn hà hổn hển theo sát gót, còn tôi đi cách sau vài bước. Chẳng mấy chốc chúng tôi qua mặt ông lão trong làng; Arkwright thậm chí còn không gật đầu về hướng ông ta.

Tôi nghe qua là không thích công việc này chút nào, và dù có vẻ cứng rắn là thế, Arkwright rõ ràng cũng không vui vẻ gì. Xét về một mặt, hải câu nhân gợi cho tôi nhớ đến phù thủy nữ yêu – chúng có thể từ từ biến thành hình dạng con người. Tôi nghĩ đến Meg, phù thủy nữ yêu mà thầy tôi từng yêu mến. Thầy sẽ thấy thế nào nếu có ai đó truy đuổi bà ấy với chó chứ? Sẽ chẳng khá khẩm hơn những gì người đánh cá kia cảm thấy khi chúng tôi truy đuổi vợ anh ta. Mẹ tôi chắc hẳn cũng là một nữ yêu, giống như hai người chị của bà, và tôi biết bố mình sẽ phản ứng ra sao nếu mẹ bị săn đuổi như thế. Toàn bộ tình huống này làm tôi thấy tồi tệ quá. Nếu vợ người đánh cá không làm gì có hại, tại sao bà ấy phải bị săn lùng?

Chúng tôi rời khỏi con kênh, rẽ sang hướng tây về phía bờ biển, và không bao lâu sau, một bờ cát màu nâu nhạt, bằng phẳng trải rộng hiện ra trước mắt. Ngày hôm ấy trời se lạnh – mặt trời không tỏa được chút hơi ấm nào, dù là nó đang rực sáng ngoài vùng biển xa xa. Tránh xa hai con chó săn sói, tôi tiến lên để bước cạnh ông Arkwright. Tôi đang tò mò và có nhiều câu để hỏi.

“Hải cẩu nhân có quyền năng gì không ạ?” Tôi hỏi. “Chúng có dùng tà thuật không?”

Arkwright lắc đầu mà không nhìn sang tôi. “Quyền năng duy nhất mà chúng có là biến hình,” ông ủ rũ đáp. “Một khi đã khoác vào hình dáng con người, chúng có thể biến ngược lại trong vài phút nếu bị đe dọa.”

“Vậy hải cẩu nhân có thuộc về thế lực bóng tối không?”

“Không hẳn. Xét về mặt này thì chúng giống như con người – chúng thuộc về giới nào cũng được.”

Chập sau, chúng tôi đi qua một ngôi làng nhỏ chừng khoảng bảy ngôi nhà, mùi cá ươn tanh tanh thoang thoảng trong không khí. Còn có vài tấm lưới đánh cá và hai con thuyền nhỏ nhưng không thấy bóng dáng người nào.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x