
Câu Chuyện Thật Tí Ti của Cedar B. Hartley – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Câu Chuyện Thật Tí Ti của Cedar B. Hartley của tác giả Martine Murray mời các bạn theo dõi nhé !
Chương 2
Thật ra bởi vì Stinky mà mọi chuyện thay đổi. Thật sự ý tôi là mọi chuyện bắt đầu.
Stinky là con chó của tôi. Có thời nó là của tôi và Barnaby, nhưng giờ nó chỉ của riêng tôi thôi. Nó là một con chó lai già, dễ thương, lông rũ dài, nhưng tôi thương nó đến phát khùng luôn. Trông nó như vầy nè:
Hinh2
Cái, Barnaby bắt gặp nó dưới cái lạch rồi mang về nhà, ảnh nói, ‘Xì, nó đúng là cha già thối hoắc há?’ Má cuống cuồng lên, vặn đôi tay và thở dài sườn sượt vì Stinky nhảy ngay lên xô-pha và để lại dấu chân bẩn ở khắp nơi. Cái gì bẩn thỉu cũng đều làm cho các bà mẹ phát điên.
Khi Stinky nhấc cái chân nhỏ xíu đầy lông lá lên đống đồ giặt sạch thì má rên lên đau đớn. Bà ngó Barnaby, ‘Không nuôi nó đâu.’ Nhưng Barnaby thuyết phục bà. Ảnh làm được điều đó vì ảnh là người đàn ông duy nhất trong nhà nên má thương ảnh lắm lắm.
Má chăm sóc các nạn nhân bị tai nạn và bà không về nhà mãi cho tới giờ ăn tối, do đó thường thường chỉ có tôi và Stinky ở nhà với nhau sau giờ học. Tôi ngốn sạch một tô Weet-Bix[3] rồi chúng tôi ra khỏi nhà, không ra phố thì xuống cái lạch.
Một hôm tôi đi học về thì không thấy Stinky ở nhà. Không có đứa nào ngoắt đuôi, nhảy cỡn lên nhặng xị, hay chạy quanh tìm một cái vớ để nhét vào miệng, không có đứa nào ra vẻ suốt cả ngày đã chờ mong tôi về, không đứa nào mừng vì thấy tôi, không đứa nào làm tôi mừng khi thấy nó. Ngôi nhà vắng ngắt và yên lặng một cách bất thường, như một cái cây trong gió mà lá nó không phất phơ gì cả. Tôi biết ngay có điều gì không hay rồi. Tôi gọi lớn vào những bức tường cũ màu xám buồn bã có những cửa sổ lung lay và bức tranh của Bruegel vẽ những nông dân đang làm việc trên một cánh đồng vàng, nhưng chẳng có gì xảy ra. Tôi mong một cử chỉ vẫy đuôi ấm áp và một tiếng sủa, thí dụ như vang đến từ nhà của Caramella Zito, và những mùi ngầy ngậy như tôi ngửi được ở nhà của Ricci, hay thậm chí tiếng Barnaby vừa đàn ghi-ta vừa rống lên một bài hát.
Rồi tôi buồn, không buồn thoang thoáng mà là buồn sâu sắc hơn kìa. Tôi cảm thấy như thể không có gì để tin tưởng hay chạm vào, không có gì cả ngoài những tiếng dội và những cái bóng và những sự tan biến. Đời sống đã biến thành cát lầy và ánh đèn vàng vọt yếu ớt trong nhà bếp tỏa về phía tôi như hơi thở ma quái của những sinh mệnh đã rời bỏ trần gian. Ma mị vô cùng. Và mọi chuyện này là do Stinky không có mặt ở đó. Điều đó cho biết một người bạn nhỏ lông dài cũng quan trọng với đời sống của chúng ta lắm lắm.
Nhà bếp của chúng tôi hơi nghiêng xuống. Có những cái lỗ lớn trên sàn nhà mà bạn có thể thấy đất ở bên dưới, và ở chính giữa nhà bếp có một cái bàn gỗ với một cái chân lỏng lẻo hơi bị nghiêng mà thỉnh thoảng chúng tôi phải cho nó một đá để nó đứng thẳng lại. Tuy vậy, đây là cái nhà bếp rất tốt, vì độ nghiêng làm cho nó giống một cái thuyền, và có khối thứ ở bên ngoài vào bếp qua đường cửa sổ. Trong lúc ngồi ăn Weet-Bix, bạn có thể thấy một tán lá sồi đang thì thầm trong trời xanh, và bạn có thể nghe dàn hợp xướng rộn ràng mê đắm của lũ chim Myna và những con vẹt cãi cọ nhau dành những quả đầu . Nhà bếp nối liền với một căn phòng nhỏ khác, ở đó có một cái xô-pha bệ vệ cũ kỹ và một cái ti-vi. Để làm cho căn phòng này ấm lên, chúng tôi phải đốt lò sưởi trong bếp và để cửa mở, nhưng vì không có ai rúc vào người, hay lười biếng, hay âu yếm với, nên tôi không buồn đốt lò sưởi lên. Tôi ngồi sụp xuống xô-pha và lôi mạnh ra một nắm bông độn màu trái nho lấm bùn lòi ra khỏi những cái lỗ, và nghĩ về việc Barnaby đã ra đi như thế nào, nghĩ về bà ngoại, và nghĩ do đâu mà tôi không có cha và má tôi không có nhà, và do đâu ngay cả Stinky cũng đã bỏ nhà đi. Chán thật, tôi thật chán khi người ta bỏ đi. Tôi nghĩ, có lẽ tôi cũng sẽ bỏ đi. Lên một chuyến tàu và đi xuyên bang. Chỉ để làm người đi giang hồ thôi. Tuy nhiên, tôi đã không đi, bởi vì những vụ giết người kỳ lạ xảy ra ở Adelaide, và Sydney là dành cho những người dễ dàng ăn nắng, còn những bang khác thì quá xa và quá nóng. Tôi đi hỏi Ricci xem bà ấy có thấy Stinky đâu không. Chuyện gì đang xảy ra Ricci cũng biết.
Ricci la quang quác, vì bà ấy luôn la quang quác. ‘Cháu thử tìm ở dưới lạch chưa?’
‘Chưa, chưa tìm ở đó.’
Bà vỗ vào vai tôi nói, ‘Cháu đi tìm đi. Để cô đi hỏi bọn con trai .’
Bọn con trai là hai tay xám xịt sống với nhau trong một ngôi nhà ngăn nắp nhất và trắng nhất trên phố. Họ có những cây thuốc phiện và loài hồng băng tảng[4] trong vườn trước, và một con đường nhỏ màu trắng dẫn vào đến cửa nhà họ.
Ricci đẩy tôi tới, nói, ‘Đi đi, đừng ngại.’ Bà luôn ra lệnh và đẩy. Tuy nhiên, bà không có ác ý khi làm thế. Chỉ là bà không bận tâm với những lời đề nghị và lý lẽ, bởi vì để tìm tất cả những từ mà lý lẽ cần thì quá xá rắc rối. Ricci rất cần kiệm. Bà tự trồng đủ loại rau để ăn, và nấu món súp bằng rau và cổ gà tây. Nhiều lần bà mang súp gà tây qua nhà tôi, thở dài và đứng chống nạnh.
Bà hỏi, ‘Má cháu đâu rồi? Cedar nè, cô rửa mấy cái dĩa này, còn cháu thì lau khô chúng nghen.’
Và một khi bà đã lau chùi thì bạn không thể làm bà ngừng tay được. Thậm chí bà còn chùi láng mấy cái tủ bếp và lau sạch cái lò. Điều đó làm tôi phát khùng, nhưng rồi tôi thấy hài lòng nhẹ nhõm, vì ban đầu căn nhà trông lung tung beng khi nó bẩn thỉu, rồi nó trở nên sạch sẽ thơm tho, như một căn nhà trên ti-vi, khi cái lò được chùi sạch.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.