
Cầu Thang Gào Thét – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
PHẦN 1. HỒN MA
CHƯƠNG 2
Khi bạn đi săn những linh hồn tội lỗi, điều đơn giản lại là điều quan trọng nhất. Mũi kiếm bạc của bạn lóe sáng trong bóng tối; những vảy sắt rải trên sàn nhà; những chiếc ống nhỏ đóng kín chứa thứ pháo Lửa Hy Lạp tốt nhất, dự phòng cuối cùng cho trường hợp xấu… Nhưng những túi trà, rất nhiều túi trà màu nâu và còn mới, được Pitkin Brothers ở phố Bond (loại yêu thích của tôi) sản xuất, có lẽ là thứ đơn giản nhất và tốt nhất.
Được thôi, có thể chúng chẳng thể cứu sống bạn như mũi kiếm hay một vòng tròn mạt sắt, và chúng cũng chẳng có sức mạnh bảo vệ của một bức tường lửa hiện ra chóng vánh. Nhưng chúng quả thật cung cấp một thứ cũng chẳng kém phần quan trọng. Chúng giúp bạn trấn tĩnh.
Ngồi chờ đợi trong bóng tối giữa một căn nhà bị ma ám chẳng bao giờ dễ chịu cả. Bóng đêm đang khép lại xung quanh bạn và sự tĩnh mịch dội vào tai bạn, và chẳng bao lâu sau, nếu như không cẩn thận, bạn bắt đầu nhìn thấy hay nghe thấy sản phẩm từ trí tưởng tượng của chính mình. Nói ngắn gọn, bạn cần thứ gì để khuây khỏa. Mỗi người chúng tôi ở công ty thám tử Lockwood đều có những sở thích riêng. Tôi vẽ vời một chút, George thích truyện tranh, còn Lockwood đọc các tạp chí lá cải. Nhưng tất cả chúng tôi đều khoái trà và bánh quy, và đêm đó ở nhà ông bà Hope cũng không phải ngoại lệ.
Chúng tôi tìm thấy nhà bếp ở phía cuối hành lang, ngay phía bên kia cầu thang. Nó là một căn phòng tương đối đẹp, gọn gàng, sơn trắng và hiện đại, rõ ràng ấm áp hơn nhiều so với hành lang, ở đó không có bất cứ dấu vết siêu nhiên nào. Tất cả đều yên lặng. Không còn nghe thấy tiếng gõ mà tôi đã từng nghe thấy, cũng không có tiếng va đập quái ác lặp đi lặp lại trên chiếc cầu thang kia.
Tôi đun nước, trong khi Lockwood châm một ngọn đèn dầu đặt lên bàn. Trong ánh sáng đèn dầu chúng tôi tháo kiếm và đai lưng chứa đồ đặt trước mặt. Đai lưng của chúng tôi có bảy chiếc kẹp và túi gài, chúng tôi lục từng chiếc trong yên lặng, tuần tự kiểm tra những đồ đựng bên trong trong khi ấm nước sôi lục bục rồi rít lên trên bếp. Dù đã kiểm tra tất cả mọi thứ ở văn phòng rồi, chúng tôi vẫn sẵn lòng làm điều đó một lần nữa. Tuần trước, một cô gái bên Rotwell đã chết vì quên không bổ sung pháo magiê.
Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn. Những đám mây nhạt nhòa vây kín bầu trời xanh sẫm, và sương mù nổi lên nhấn chìm khu vườn. Phía bên ngoài hàng giậu đen sì, những ngôi nhà khác đã lên đèn. Chúng thật gần, nhưng cũng thật xa, tách rời khỏi chúng tôi như những con tàu đang vượt qua vùng nước sâu.
Chúng tôi đeo lại đai lưng và kiểm tra băng gai dính xung quanh hai thanh kiếm. Tôi rót trà mang ra bàn. Lockwood đã tìm thấy bánh quy. Chúng tôi ngồi cùng nhau bên ngọn đèn dầu lập lòe, những cái bóng nhảy nhót ở mấy góc phòng.
Cuối cùng Lockwood kéo cổ áo choàng lên cao. “Hãy xem bà Hope nói điều gì nào,” cậu nói. Cậu với bàn tay dài gầy guộc ra lấy chiếc kẹp hồ sơ trên bàn. Ánh sáng ngọn đèn lập lòe yếu ớt trên tóc cậu.
Trong khi cậu đọc, tôi xem nhiệt kế kẹp ở đai lưng. Mười lăm độ. Không ấm, nhưng cơ bản đó là điều ta có thể đoán trước ở một ngôi nhà không được sưởi ấm vào thời điểm này trong năm. Tôi lấy sổ từ một túi khác và ghi chú lại về căn phòng và nhiệt độ. Tôi cũng ghi lại chi tiết hiện tượng âm thanh tôi đã trải qua trong hành lang.
Lockwood lẳng tập hồ sơ sang một bên. “Hừm, hữu dụng đấy.”
“Vậy hả?”
“Không. Tôi châm biếm đấy. Hay là cợt nhả nhỉ? Chả nhớ nói thế nào mới đúng.”
“Châm biếm thì thông minh hơn, bởi thế có lẽ cậu đang cợt nhả. Bà ấy nói gì?”
“Chẳng có gì hữu ích cả. Bà ấy viết bằng chữ La tinh cho chúng mình đọc thì cũng thế. Tóm tắt thế này nhé. Nhà Hope đã sống ở đây được hai năm. Trước đó họ sống đâu đó ở Kent; bà ấy nói rất nhiều những thứ chẳng liên quan về việc họ đã sống hạnh phúc thế nào ở đó. Chẳng mấy khi có giới nghiêm, đèn ma hầu như chẳng bao giờ bật, và rằng có thể tản bộ muộn mà cũng chỉ gặp những người hàng xóm còn sống. Những chuyện kiểu như thế. Tôi chẳng tin lời nào cả; theo như George nói thì Kent là một trong những nơi hỗn loạn nhất bên ngoài London.”
Tôi nhấp một ngụm trà. “Tôi nghĩ đó là nơi khởi phát của Vấn đề.”
“Nhiều người cũng nói thế mà. Dù gì thì sau đó họ đã dọn tới đây. Tất cả đều ổn, không có vấn đề gì trong căn nhà. Không có hiện hồn hiện hiếc gì cả. Người chồng thay đổi công việc, bắt đầu làm việc ở nhà. Đó là sáu tháng trước, vẫn không có gì kỳ quặc diễn ra cả. Rồi ông ấy ngã cầu thang và chết.”
“Gượm đã nào,” tôi nói. “Ông ấy ngã như thế nào?”
“Có vẻ là bị vấp chân.”
“Ý tôi là lúc đó ông ấy ở một mình à?”
“Theo lời bà Hope thì là như vậy. Lúc đó bà ấy đang ngủ. Chuyện xảy ra trong đêm. Bà ấy nói chồng mình có vẻ rối trí một chút từ vài tuần trước khi ông ấy chết. Ông ấy ngủ không được ngon giấc. Bà ấy nghĩ ông ấy dậy để đi uống nước.”
Tôi lẩm bẩm lửng lơ. “Phải rồiii…”
Lockwood liếc nhìn tôi một cái. “Cậu nghĩ bà vợ đã đẩy ông ấy à?”
“Không nhất thiết như thế. Nhưng điều đó có thể tạo động cơ cho việc ma ám, phải không nào? Các ông chồng thường không ám các bà vợ, trừ phi có nguyên do gì đó. Thật tiếc là bà ấy không muốn nói chuyện với bọn mình. Tôi muốn điều tra bà ấy.”
“Hừm, nhìn không thôi thì không phải lúc nào cũng chính xác đâu,” Lockwood nói. Cậu nhún đôi vai hẹp. “Tôi đã từng nói với cậu về lần tôi gặp tay Harry Crisp tai tiếng đó chưa nhỉ? Hắn ta có khuôn mặt ưa nhìn, giọng nói nhẹ nhàng và đôi mắt lấp láy. Rất thân thiện và rất đáng tin cậy; tôi còn cho hắn ta mượn một đồng mười bảng. Thế mà cuối cùng hóa ra hắn ta là một tên giết người đáng sợ nhất, kẻ chẳng thích việc gì hơn là…”
Tôi giơ một tay lên. “Cậu đã kể với tôi chuyện đó rồi. Khoảng một triệu lần.”
“Ồ, thế à. Vấn đề là ông Hope có thể đã trở lại vì những nguyên do khác chẳng liên quan gì đến việc trả thù. Tỉ như có việc gì đó chưa làm xong: một ý nguyện ông ấy chưa kịp nói với vợ mình, hoặc một rương tiền giấu dưới gầm giường…”
“Đúng, có thể thế lắm. Vậy là sự nhiễu loạn đó bắt đầu ngay sau cái chết của ông ấy?”
“Khoảng một hay hai tuần sau đó. Bà vợ hầu như không ở nhà trong những tuần ấy. Khi quay trở về, bà ấy bắt đầu nhận ra một sự có mặt không được chào đón.” Lockwood vỗ vào tập hồ sơ. “Nhưng bà ấy không miêu tả nó lại ở trong này. Bà ấy bảo đã nói toàn bộ cho ‘thư ký’ của chúng ta trên điện thoại rồi.”
Tôi nhăn nhở. “Thư ký ư? George sẽ không thích thế đâu. Tôi có những ghi chép của cậu ấy ở đây, nếu cậu muốn nghe thì tôi đọc.”
“Thế thì đọc đi.” Lockwood ngồi ngả ra đằng sau chờ đợi. “Bà ấy đã nhìn thấy gì?”
Những tờ giấy ghi chép của George đang ở túi trong áo khoác của tôi. Tôi lấy và mở chúng ra, vuốt phẳng những tờ giấy trên đầu gối. Tôi lướt qua chúng thật nhanh, hắng giọng. “Cậu sẵn sàng chưa?”
“Rồi.”
“Một ‘hình dáng chuyển động’.” Tôi trịnh trọng gấp những tờ giấy lại và cất đi.
Lockwood chớp chớp mắt giận dữ. “Một ‘hình dáng chuyển động’? Chỉ có thế thôi sao? Không có gì cụ thể hơn à? Nào – nó to, nhỏ, tối hay sáng, hay sao nữa chứ?”
“Nguyên văn thế này,” tôi đọc, “ ‘một hình dáng chuyển động xuất hiện ở phòng ngủ phía sau và theo tôi ra tới hành lang’. Nguyên văn từng từ đấy, đó là điều bà ấy đã nói với George.”
Lockwood nhúng một chiếc bánh quy tội nghiệp vào cốc trà của mình. “Không phải là bản miêu tả tốt nhất mọi thời đại. Ý tôi là, cậu không thể phác họa ra được gì từ thông tin đó, phải không nào?”
“Không, nhưng bà ấy là người lớn mà: cậu còn trông chờ gì nữa? Có gì mà tốt được chứ. Cảm giác của bà ấy thì rõ ràng hơn. Bà ấy nói bà ấy cảm thấy như thể có thứ gì đó đang kiếm tìm bà ấy, rằng nó biết bà ấy đang ở đó, nhưng không thể tìm thấy bà ấy. Và chỉ nghĩ tới việc nó đang tìm kiếm mình đã là quá sức chịu đựng đối với bà ấy.”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.