
Chạm Vào Nỗi Nhớ – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Những Mùa Dấu Yêu
Trong vô vàn tặng phẩm đẹp đẽ của cuộc sống, tình yêu được ví như cánh cửa mở ra những món quà hi vọng, niềm tin, sức mạnh…
Trong vô vàn gặp gỡ bình thường của đời người, định mệnh đôi khi chỉ bắt đầu từ khoảnh khắc đôi mắt vô tình lướt qua nhau trên đường phố đông người.
Trong vô vàn lựa chọn của trái tim, lặng giữ quá khứ trong miền hoài niệm xót xa hay mỉm cười với tháng ngày đang có, đôi khi cũng chỉ vì một người. Một người đến đúng lúc và cho ai đó thấy rằng, hạnh phúc luôn đợi chúng ta đến tìm.
Câu chuyện này được đặt tên bởi định mệnh và những điều nhỏ bé giản dị ấy…
Những ngày cuối xuân, Paris sôi nổi như một cô gái mới lớn được tự do, khắp nơi đầy ắp tiếng cười và khách du lịch kéo về thành phố mỗi ngày một nhiều. Khung cảnh chẳng khác gì bốn năm trước, lãng mạn, ngọt ngào, hoa lệ nhưng tận trong sâu thẳm lại khiến nỗi lòng những người xa quê như tôi trở nên xa xăm, mơ hồ. Giữa hàng trăm người đang trầm trồ chiêm ngưỡng Paris, tôi thấy mình như lạc về một miền nào đó của những giấc mơ.
Ở nơi ấy, tôi được vùi đầu vào lòng mẹ sau mỏi mệt cuộc sống, được đi dọc con đường nhỏ tím biếc thạch thảo mỗi dịp cuối tuần về quê, được thấy màu đỏ sao vàng Tổ quốc nhuộm thắm lòng tự hào tung bay khắp mọi ngả, hay đơn giản chỉ là một lời động viên Gắng lên nhé Nhiên bằng tiếng Việt. Ngẫm mà buồn. Con người quả là một loài sinh vật lạ kỳ và tham lam, muốn có tất cả rồi lại phủ nhận tất cả, luôn đặt mình vào một cuộc chơi trốn tìm và bế tắc ở trong đó.
Cũng bốn năm rồi, cuộc sống trôi qua tựa như một bản nhạc, lúc nhẹ nhàng, êm đềm, lúc lại dữ dội bao sóng gió. Nhìn lại, giờ tôi cũng chỉ còn có thể mỉm cười, tuổi trẻ của mình, dẫu ra sao, cũng đã từng cháy hết cho đam mê và can đảm vì một tình yêu rất đỗi bình thường trong đời.
Nước Pháp ngày ấy và nước Pháp bây giờ, trong trái tim tôi vẫn là khoảng trời tự do của cách mạng nhân quyền, dân quyền; là sông Seine uốn lượn êm đềm dưới chân tháp Eiffel; là bản “Tình ca phố Pơ Luy Mê”, là những buổi đầy ắp tình yêu của Ma-ri-uýt và Cô-dét mà Hugo đã gọi thành tên trong Những người khốn khổ; là những âm thanh thốt lên nghe rất gợi cảm… Đó là thứ tình yêu mà không một vùng đất, một quốc gia nào ngoài dải đất hình chữ S máu thịt có thể thay thế. T
ôi liếc nhìn một lần nữa khung cảnh Paris trong cái nắng vàng chớm hạ. Bầu trời trong xanh dịu dàng, đường phố đông vui, phía xa nơi công viên, bồ câu tung bay vỗ cánh yên bình. Thành phố này vẫn đẹp hoàn hảo như chưa từng đánh mất ai. Mọi thứ như những thước phim quay chậm, hoặc giả mà có thể bắt lấy thời gian thì hẳn là đã có một cuốn album của tuổi trẻ, để khi lật lại, được trở về những vui buồn đã đi qua trong cuộc đời.
Chợt nhận ra nơi này vẫn còn những tiếng cười khúc khích mỗi buổi ban mai tình tự, chỗ kia vẫn còn hình bóng của một trái tim cô đơn, lạc điệu; góc buồn công viên nào lại là một khoảng lặng cô đơn không lời… Một tiếng thở dài làm sao níu được quá khứ? Tôi dịu dàng mỉm cười với hồi ức và viết nhanh vào nhật ký những lời cuối cùng cho Paris. Chỉ vài phút nữa thôi, sau khi trở về Việt Nam, mọi thứ ở đây sẽ được đặt một cái tên mới – ký ức.
Sân bay…, một ngày nắng đẹp.
Khi viết những dòng này cho anh, em lại tiếp tục băn khoăn về buổi tối ngày hôm ấy. Nếu chúng ta không gặp nhau, nếu anh không dịu dàng đến thế, nếu em không tìm anh suốt những ngày qua, liệu em có thể gặp ai cho mình biết cảm giác yêu một người là như vậy. Con người ta sống trên đời, ai cũng mong được một lần nếu, được một lần giá như, nhưng trong lòng em, gặp anh, dù chỉ là phút chốc ấy, cũng không hề hối tiếc.
Những ngày này Paris vừa gần lại vừa xa, em đi rồi, con đường gặp anh hôm đó liệu có còn ai ngoảnh lại mỗi ngày? Nuối tiếc là một trạng thái mang nhiều tuyệt vọng, vì nó khiến em trách bản thân mình đã chọn lãng quên anh. Tuổi trẻ của mình, em đã sống trọn trên đất người và nơi đây sẽ thêm thân thương vì từng có anh.
Tạm biệt Paris, tạm biệt chàng trai đêm Giáng sinh!
Gấp cuốn sổ lại, tôi miên man trong nỗi nhớ của mình. Tôi chưa bao giờ khóc về anh, bởi những gì từng có đẹp như giấc mộng Lọ Lem. Bất ngờ và chóng vánh. Chỉ tiếc rằng tôi không hề có rào cản của thời khắc mười hai giờ đêm mà vẫn để vuột mất anh. Tôi ngây thơ nghĩ, đã là duyên phận, ắt sẽ gặp lại. Nhưng giữa một biển người, đôi khi duyên phận chỉ là cơn gió thoảng, không thể nắm bắt lại, dù chỉ là trong giấc mơ.
Tiếng loa thông báo hành trình của chuyến bay Paris – Sài Gòn đưa tôi về thực tại. Ngoảnh lại một lần cuối. Giá mà hôm ấy, tôi đã nắm lấy bàn tay anh chìa ra.
Minh
Đã mấy tháng kể từ đêm Giáng sinh ở Paris, tôi vẫn chưa thể nào quên cô gái ấy. Thật buồn cười vì ngay cả tên em tôi cũng không biết. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, xúc cảm và cả lý trí trong tôi đều không gọi nổi thành tên nỗi nhớ này. Một ngày đẹp đẽ trong chuyến tham quan của mình, tôi đã dành đêm Giáng sinh cho Nhà thờ Đức Bà Paris. Quả không uổng công tôi trông chờ, đẹp hơn tất thảy mọi sự tưởng tượng. Thành phố lung linh đèn hoa. Những bản thánh ca ngân vang dìu dặt. Tôi bắt gặp em ở đó, một mình, cô đơn, lặng lẽ khóc. Trong một đêm tuyệt vời như thế này, em làm tôi thấy không khỏi xót xa. Như một phần quà nhỏ bé, tôi đến bên em, nhẹ nhàng hỏi:
– Em không sao chứ? Đã có chuyện gì xảy ra với em phải không?
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.