Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Chào Mừng Đến Học Viện Thợ Săn Bóng Đêm của tác giả Cassandra Clare  mời bạn thưởng thức.

Simon đã hẹn gặp bạn mình mặc dù không ai trong số họ sẽ đi đến học viện. Cậu đã đồng ý rằng sẽ đến Học viện* để chào tạm biệt trước khi đi.

*học viện này là chỗ ở của nhà Lightwood

Đã có thời gian cậu có thể tự mình nhìn qua ảo ảnh, nhưng bây giờ Magnus phải giúp cậu làm việc đó. Simon ngước nhìn học viện kì lạ mà hùng vĩ, nhớ lại một cách khó khăn rằng cậu đã từng đi qua nơi này trước đó và thấy một tòa nhà hoang. Đây là một cuôc đời mới. Cậu nhớ đến những đoạn kinh thánh về những đứa trẻ nhìn qua tấm kính mờ như thế nào, nhưng lớn lên đồng nghĩa với việc bạn có thể nhìn mọi thứ rõ nét. Cậu có thể nhìn thấy học viện khá rõ ràng: một công trình kiến trúc ấn tượng sừng sững hiện ra trước mắt. Tòa nhà kiểu này được thiết kế để khiến con người cảm thấy mình như một con kiến. Simon đẩy cánh cửa mạ vàng, đi trên con đường chật hẹp quanh học viện và bước qua bãi đất.

Bức tường xung quanh học viện bao quanh một khu vườn được mở rộng để phù hợp với đại lộ New York. Ở đây có những con đường đá ấn tượng, những chiếc ghế dài và cả một bức tượng thiên thần, điều khiến cho Simon cảm thấy lo lắng kể từ khi cậu là fan của Doctor Who. Chính xác Thiên thần không phải đang khóc nhưng nó trong quá buồn phiền đối với sở thích của Simon.

Đang ngồi trên ghế đá ở giữa khu vườn là Magnus Bane và Alec Lightwood, một thợ săn bóng tối cao, đen, khá khỏe và im lặng, ít nhất là khi ở bên cạnh Simon. Magnus thích buôn chuyện, có pháp thuật và sở hữu đôi mắt mèo như đã nói ở trên. Anh ta đang mặc chiếc áo phông bó sát sọc ngựa vằn màu hồng nổi bật. Magnus và Alec hẹn hò được một thời gian. Simon đoán rằng Magnus có thể nói hết phần của hai người.

Đằng sau Magnus và Alec, Isabelle và Clary đang đứng dựa và bức tường đá. Isabelle đang nhìn vào khoảng không. Cô ấy trông như thể đang tạo dáng cho một bộ ảnh đẹp lạ lùng.Isabelle lúc nào cũng vây,đó là tài năng của cô ấy. Tuy nhiên, Clary lại ngoan cố nhìn vào mặt Isabelle và nói chuyện với cô. Simon nghĩ Clary sẽ có cách để thu hút được sự chú ý của Isabelle. Đó là tài năng của cô.

Nhìn một trong hai người khiến lồng ngực cậu đau nhói. Nhìn cả hai khiến cậu đau đớn âm ỉ. Vì vậy thay vào đó, cậu tìm kiếm anh bạn Jace, người đang quỳ xuống trên thảm cỏ mọc quá cao và dùng đá để mài kiếm. Simon cho là Jace có lý do của mình khi làm việc này; hoặc có thể anh ta biết rằng mình trông ngầu khi làm việc đấy. Anh ta và Isabelle có thể tham gia chụp ảnh cho tuần san Kẻ Nổi Loạn.

Tất cả mọi người tụ tập ở đây chỉ vì cậu.

Simon đáng nhẽ ra sẽ cảm thấy vinh dự, nhưng phần lớn là cảm thấy kì quặc vì chỉ có một ít mảnh vỡ kí ức nói rằng cậu biết họ. Còn cả cuộc đời trong trí nhớ thì nói rằng họ được trang bị vũ khí và có quá nhiều người lạ mặt, loại người mà bạn nên tránh khi ở trên phương tiện giao thông công cộng.

Người lớn ở học viện và hội Clave, bố mẹ của Isabelle và Alec và những người khác, đã đề nghị rằng nếu cậu muốn trở thành một thợ săn bóng tối, cậu nên đến học viện. Nó đang được mở lần đầu tiên trong hàng thập kỉ qua để chào đón học viên, những người có thể xây dựng lại đội ngũ thợ săn bóng tối vừa bị chiến tranh tàn sát.

Clary không thích ý tưởng đó. Isabelle hoàn toàn không nói gì về vấn đề này nhưng Simon biết cô cũng không hề thích nó. Jace đã từng tranh luận rằng anh có hoàn toàn có khả năng để luyện tập cho Simon ở New York và thậm chí có thể bắt kịp tiến độ luyện tập của Clary. Simon nghĩ răng cậu đang chạm đến, cậu và Jace phải thân hơn cậu nhớ họ đã từng, nhưng một sự thật kinh khủng là cậu không muốn ở New York.

Câụ không muốn ở bên cạnh họ. Cậu không nghĩ rằng mình có thể chịu được vẻ kiên trì trên khuôn mặt họ- hầu hết là của Isablle và Clary- cùng với sự thất vọng. Mỗi lần nhìn thấy Simon, họ nhận ra cậu và mong chờ điều gì đó ở cậu. Và mỗi lần như thế cậu đều thấy trống rỗng. Nó như việc nhìn một người đào nơi mà họ biết rằng họ đã chôn thứ gì quý giá, họ đào, đào mãi rồi nhận ra rằng nó đã… biến mất. Nhưng họ vẫn cứ tiếp tục đào bởi việc mất nó thật kinh khủng và bởi vì có lẽ.

Có lẽ.

Cậu chính là kho báu bị mất đó. Cậu là cái có lẽ đó. Và cậu ghét nó. Đó là bí mật mà cậu cố gắng không cho họ biết, những người mà cậu luôn sợ mình sẽ phản bội.

Cậu chỉ cần vượt qua lần chào tạm biệt cuối cùng này và rồi cậu có thể rời xa họ cho đến khi cậu trở nên tốt hơn, cho đến khi cậu giống con người mà họ muốn thấy hơn. Rồi họ sẽ không còn thất vọng về cậu và cậu cũng sẽ không còn lạ lẫm với họ nữa. Cậu sẽ thuộc về nơi này.

Simon không muốn nhắc nhở cả nhóm về sự có mặt của mình ngay lập tức. Thay vào đó cậu lùi về phía Jace.

“Này” cậu nói.

” Ồ” Jace nói một cách bất cần như thể không phải anh đang đợi ở ngoài đây vì mục đích là tiễn Simon. Anh ta ngước lên, ánh mắt màu vàng bình thản, rồi nhìn ra chỗ khác. ” Cậu.”

Tỏ ra quá lãnh đạm là phong cách của Jace. Simon cho rằng mình đã từng hiểu và thích điều đó.

” Này, tôi nghĩ là tôi sẽ không còn có cơ hội để hỏi điều này nữa. Tôi và anh,” Simon nói ” khá là thân thiết nhỉ?”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x