Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Chỉ Muốn Ôm Em Về Nhà

Chương 2

Loại bài tập này không khó, Nguyễn Âm Thư không thèm để ý đến cậu ta mà tiếp tục công việc, một lát sau nhìn lên thì người đã biến mất.

Cách cậu ta học rất thoải mái, bình thường đều không thấy làm bài tập hay học thuộc lòng gì cả.

Không hiểu cậu ta vào được lớp 1 như thế nào nữa.

Nhưng mà… Quả nhiên Âm Thư không nhớ sai, Trình Trì chính là người đã hút thuốc trên cầu thang tối hôm đó.

Tuy trước kia cô chưa gặp cậu ta bao giờ, nhưng xác suất cậu ta xuất hiện trong đủ thứ bái quái trong trường cao ngất ngưởng, vì thế cô có nhắm mắt cũng cảm nhận được.

Nguyễn Âm Thư cầm bút chì lên, nghuệch ngoạc vài đường trong vở, ngay lúc đó lại có người hỏi : “Cậu giúp mình kiểm tra phần học bài nhé?”

“À, được chứ!”

Lúc hai người xong công việc thì đã tan học được 40 phút, tổ trực nhật cũng đã ra về, chỉ còn một mình Âm Thư ở lại.

Bình thường cô đều được mẹ đưa đón, nhưng mà bà thường hay bận bịu nên bình thường cũng không đến sớm được.

Cậu bạn ban nãy nhờ cô dò bài đứng đợi trước cửa, chơ Âm Thư ra về: “Chúng ta cùng đi đi.”

Lúc lên xe, mẹ Nguyễn lập tức lao sang hỏi: “Nam sinh kia là ai hửm?”

Con gái của bà vừa xinh vừa dịu dàng, từ khi học cấp hai đã nhận được thư tỏ tình, đám học sinh nam trong trường đều xếp hàng dài để theo đuổi con bé. Bà chỉ sợ con mình yêu sớm rồi lơ là việc học tập, không tốt cho tương lai, vì thế bà muốn quan tâm hơn một chút.

Nguyễn Âm Thư gài dây an toàn, nở một nụ cười tươi: “Chỉ là bạn cùng lớp, ban nãy cậu ấy nhờ con dò bài giúp nên hai đứa về chung thôi, cũng thuận đường mà mẹ.”

Lúc này mẹ Nguyễn mới hài lòng nói: “Cũng đúng, nếu thật sự Âm Thư nhà ta muốn tìm bạn trai, cũng phải tìm người tốt hơn thế”

….

Sau khi về đến nhà, Âm Thư đều tự giác về phòng làm bài tập, xong xuôi lại chuyển sang luyện nghe Tiếng Anh, còn chuẩn bị cả sách vở cho ngày hôm sau. Lúc này cô mới đi tắm, ăn cơm rồi lên giường ngủ, thói quen tốt đến đáng sợ.

Sáng hôm sau Âm Thư dậy sớm, ăn sáng xong xuôi liền chuẩn bị đeo cặp đi học.

Xe dừng ở trước cổng trường.

Mẹ Nguyễn theo thói quen, cẩn thận dặm dò con gái: “Nhất Cao hai cực Nam Bắc rạch ròi, tốt thì rất tốt, mà xấu cũng không ngoa, con phải chú ý cách đám phú nhị đại kia xa một chút, có nhớ không?”

“Dạ, mẹ.” – Âm Thư gật đầu trả lời rồi đi vào trường.

Lúc đi ngang qua thùng rác liền nghe được tiếng huýt gió —

“Ơ hay, hôm nay anh Trì đến sớm thế?”

Có người trả lời: “Đêm qua chơi đến sáng, không đến sớm thì làm gì?”

Âm Thư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhớ ra giọng nói này là của Đặng Hạo, người ngồi cạnh Trình Trì.

Cậu ta cũng ở đây… Âm Thư nghĩ ngợi, sau đó liền tự giác nhích ra xa một chút.

Đối với đống “thanh danh hiển hách” kia của Trình Trì, cô thật sự không thể không sợ hãi.

Người nói đầu tiên tiếp tục cười: “Chuyện này cũng đã mấy đêm rồi, liệu có thể thắng không?”

“Cậu, cút…” – Đặng Hạo quăng lon coca trên tay xuống đất, đá vào tường một cái “Được hay không cũng không đến lượt cậu hỏi.”

Âm thanh ồn ào như thế nhưng không một ai đi ngang qua để ý.

Nguyễn Âm Thư rất ít khi thức khuya, một mặt là do thói quen, mặt khác là vì cô nhớ lời dặn dò của mẹ – thức đêm không tốt cho da.

Âm Thư vừa nghĩ vừa bước thật chậm, lúc đó bỗng nhiên có bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô.

Trình Trì rất nổi bật, dường như cậu ta đã chiếm hết tất cả nét đẹp của tạo hóa mà Âm Thư từng tưởng tượng, tỷ lệ vóc dáng cân đối, cả người còn tỏa ra một loại thần thái mạnh mẽ tự nhiên vô cùng đặc biệt.

Bỗng nhiên trong đầu Âm Thư xuất hiện một ý nghĩ kỳ quặc, số cậu ta đỏ như thế, không biết lúc thức đêm mắt có bị thâm hay không?

Thế là cô len lén đến gần, khẽ thò đầu ra để quan sát, hướng đến đôi mắt với màn mi đang buông hờ kia.

Mà dường như người bên kia cũng cảm thấy gì đó, nên Âm Thư còn chưa kịp nhìn kỹ, đã thấy ánh mắt của cô và Trình Trì chạm vào nhau.

Hai con ngươi nóng bỏng muốn đốt người.

Giống như một tên trộm bị bắt gặp, Âm Thư vụt bỏ chạy, tuyệt không dám quay đầu lại nhìn.

Rõ ràng là cô nhìn anh trước, còn bày ra bộ dạng bị ức hiếp đó làm gì? Trình Trì chán nản gãi tai, nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng của cô gái vừa biến mất.

Cô ấy cao chừng mét sáu, nhưng vì khung xương nhỏ nên nhìn qua vô cùng mảnh mai, đồng phục trên người cô giống như một lớp chống gió, vẻ dịu dàng khiến người khác sinh lòng muốn bảo vệ.

Đặng Hạo huơ huơ tay trước mặt anh: “Đang nhìn cái gì vậy? Hồn phách lên tiên luôn?”

“Chẳng có gì.” – Trình Trì hạ mắt, thần sắc lạnh nhạt như không. “Mệt mỏi.”

///

Lý Sơ Từ trợn tròn mắt sau khi nghe tin “tình báo” của Âm Thư.

“Nani? Không ngủ mấy đêm liền mà chút thâm quầng cũng không có luôn á? Cậu ta là thần chắc? Hâm mộ chết mất! ”

Đâu chỉ có mỗi chuyện đó – Âm Thư tự làu bàu, da cũng không thấy chút tì vết nào cả.

Không phải cậu ta “chơi” mỹ phẩm chứ?

Âm Thư cầm ra một xấp bài kiểm tra, nhân tiện phụ họa thêm một câu: “Mình cũng thế.”

Lý Sơ Từ nghe vậy liền vươn tay tới nắm hai má của cô, vừa nắn vừa cười khúc khích: “Cậu hâm mộ cái gì hửm? Xem này, trắng trắng mềm mềm, nói bóp ra nước cũng không ngoa nha.”

“Đó là do mình đi ngủ đúng giờ.”

“Thôi thôi, cậu đừng có kiếm cớ cho nét đẹp thiên sinh lệ chất* của cậu nữa, định khinh bỉ bọn bá tánh bình dân bọn này hay gì?” – Lý Sơ Từ vừa làm bài tập, vừa nói tiếp: “Nhưng mà gương mặt của Trình Trì đúng là giá trị nhan sắc cao ngất ngưởng thật, trường này gái chết mê chết mệt xếp hàng dài từ nhà đến tận phố ấy.”

* Thiên sinh lệ chất: Sinh ra đã đẹp

Âm Thư không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng vùi đầu vào học bài.

Tiếng chuông tiết vào tiết hai reo xong mới thấy Trình Trì và Đặng Hạo thong thả xuất hiện.

Người trên bục giảng xem như mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không thèm để ý.

Âm Thư ngẩng đầu lên quan sát, chỉ thấy Trình Trì dắt cái áo khoác vắt vẻo trên lưng, đi ngang qua cô, ngồi cái “ạch” xuống ghế gỗ.

Rõ ràng cậu ta đi học rất sớm, không biết vì sao giờ này mới tới nơi.

Mà người kia cũng không thèm học hành gì cả, chỉ thấy cậu ta tháo áo khoác ra đắp lên người để che nắng, xong xuôi liền nhắm mắt ngủ ngay tại chỗ.

“Này, cậu nói thử xem, tên Trình Trì kia có phải dành cả thanh xuân để ngủ không vậy? Có bao giờ thấy cậu ta học đâu?” – Lúc cả hai đi lấy nước, Lý Sơ Từ liền khều Âm Thư sang để thắc mắc.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x