
Chí Tôn Phượng Hậu – Vạn Kiếp Trầm Luân – Đọc sách online ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Ba ngàn năm trước, tại một vương quốc thuộc Thiên Trường đại lục, Nam Nhạc quốc năm thứ mười lăm. Hoàng đế Lãnh Thiên Hựu, đời thứ chín trị vì, muôn dân sống trong ấm no, hạnh phúc!
Nam Cung gia, Nghi Phụng các:
Khác với những nơi khác đang vui vẻ trong kinh thành. Nam Cung gia chìm đắm trong đau thương. Cổng lớn đóng lại, không tiếp khách. Trong phủ, người hầu tới lui tấp nập. Khắp nơi đều vang lên tiếng khóc thê lương. Nếu như là mọi hôm, Nam Cung phủ sẽ thấp đèn rất sáng. Nhưng là hôm nay, mọi thứ đều tối tăm, u ám vô cùng. Hôm nay là… Ngày buồn của phủ Trần Quốc Công.
Trong Nghi Phụng các, một số người quỳ trước quan tài nọ. Gương mặt đều ngập nước mắt. Biểu tình rất đau khổ, tựa như phụ mẫu vừa mới mất. Nhưng nếu tinh ý nhìn kĩ một chút. Bạn sẽ thấy được, dưới môi của họ nở một nụ cười mãn nguyện.
Hôm nay là tang lễ của Đại tiểu thư Nam Cung Dạ Hi, nhi nữ độc nhất của Trần Quốc Công. Lão vô cùng cưng chiều nhi nữ này. Nhưng hôm đó, mọi chuyện đều do Tiên hoàng sắp xếp. Lão đâu thể không nghe theo. Chính vì vậy mà bây giờ, nhi nữ của lão đang nằm đây, trong chiếc quan tài này.
“Hi nhi, đều do phụ thân vô dụng. Phụ thân không nên ép con thành thân với tên ngốc vương đó. Hi nhi ơi, mau tỉnh lại đi!”
Trước ngày đại hôn một ngày, Hi nhi đã giam mình trong phòng, không chịu nói chuyện với ai. Cả cơm cũng không ăn, nước cũng không uống. Đợi cả một ngày một đêm vẫn không thấy nhi nữ đi ra. Lão lo lắng liền gọi người đến phá cửa. Không ngờ… Hi nhi đã cắt cổ tay tự tử từ lúc nào. Con bé đã tắc thở!
Nhớ đến đây, lão đau đớn không nguôi. Cả đời lão chỉ có hai người con. Nhi tử là đại tướng quân đương triều, suốt ngày phải đi đánh trận ở chiến trường, lão không được ở bên nó đã đành. Vậy mà bây giờ, đến lượt nhi nữ của lão cũng bỏ lão mà đi…
Nếu không phải tiên hoàng ban hôn, lão cũng sẽ không để nhi nữ thành thân với một ngốc tử. Để rồi hôm nay không phải hối hận như vậy…
Cả phủ Trần Quốc Công đều tràn ngập đau thương. Một lúc sau, chiếc quan tài được người khiêng đi. Đã đến giờ động quan rồi.
“Phụ thân, xin người nén đau buồn! Nếu không muội ấy sẽ khó lòng mà an nghỉ nơi suối vàng.”
Người mới lên tiếng chính là nhi tử duy nhất của phủ Trần Quốc Công. Hắn tên là Nam Cung Hạo. Cũng chính là đại tướng quân của Nam Nhạc quốc, lập được không ít chiến công vang dội, rất được hoàng thượng trọng dụng. Hằng ngày, hắn chỉ chinh chiến nơi chiến trường. Hôm nay lại nghe tin tiểu muội yêu quý đã chết, liền bỏ hết mọi việc chạy về đây!
“Hạo nhi!” Trần Quốc Công khẽ gọi, giọng suy yếu đến cùng cực: “Cả đời này ta chỉ có hai người các con bên cạch. Bây giờ Hi nhi đã đi rồi, ta chỉ còn con. Cho nên ta xin con, Hạo nhi à, đừng đi chinh chiến nữa. Ở lại cùng ta bầu bạn tuổi già.”
Nam Cung Hạo nghe vậy mím môi, đắn đo suy nghĩ một hồi mới nói: “Phụ thân, xin người cứ yên tâm. Sau khi chôn cất muội muội cần thận, Hạo nhi sẽ ở bên phụ thân vài tháng. Còn về việc cùng người bầu bạn tuổi già…” Nói đến đây, Nam Cung Hạo lại không biết nói gì nữa. Hắn không muốn phụ thân phải buồn, nhưng hắn vẫn còn rất trẻ, cũng có tham vọng cho riêng mình. Vì vậy, việc rời khỏi chiến trường là không thể!
Trần Quốc Công nhìn thấy thái độ khó xử của nhi tử, lão đã hiểu. Tâm tư của con mình sao lão lại không biết được. Lắc đầu, lão không nói gì nữa. Tạm thời lão muốn an tán Hi nhi, chờ con bé yên nghỉ rồi mới tính đến chuyện khác.
Quan tài bằng gỗ, trên thân có mạ vàng. Mà bên trong… Chính là nhi nữ lão yêu thương nhất. Hằng ngày Hi nhi hoạt bát biết bao. Chỉ có điều… Bây giờ nằm đây chỉ là một cái xác không hồn, nằm yên bất động, không có chút khí sắc nào.
Khẽ chạm vào quan tài, những giọt nước mắt mặn mà tràn ra như suối. Lão đang khóc. Đây là lần thứ hai lão khóc, kể từ lúc mất đi thê tử, lão vẫn chưa khóc lần nào, vậy mà bây giờ…
“Hi nhi, tất cả cũng là tại phụ thân. Hi nhi, con ở nơi chín suối đó, liệu có hận phụ thân không? Phụ thân xin lỗi con nhiều lắm!”
Dứt lời, Trần Quốc Công gục đầu vào quan tài. Khóc nấc lên như một đứa trẻ. Miệng vẫn luôn lẩm bẩm hai chữ ‘xin lỗi’. Nam Cung Hạo cũng không biết nói gì, chỉ vỗ vai an ủi phụ thân mình.
Trước giờ động quan, Trần Quốc Công đã cho đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài. Trong Phi Phụng các lúc này chỉ còn lại hai cha con Nam Cung Hạo. Còn có, một nữ tử đang nằm trong quan tài kia.
“Phụ thân…” Nam Cung Hạo định mở lời an ủi, nhưng là hắn đột nhiên im lặng. Bởi vì hắn nghe được… Từ trong quan tài kia… Phát ra một giọng nói! Cùng với tiếng đập phá.
“Thả ta ra, cái nơi quỷ quái gì thế này? Tối đen như mực, gộp thở quá. Mau thả ta ra, nếu không ta sẽ chết thật đó!”
Giọng nói từ trong quan tài phát ra khiến Nam Cung Hạo sợ tái mặt. Hắn tước kiếm ra, chỉa thẳng vào quan tài.
“Yêu quái phương nào, còn không mau ra đây hiện hình?”
Bên trong quan tài, Phượng Dạ Hi nghe vậy liền sôi máu nóng lên. Quát lớn: “Yêu quái? Ai là yêu quái hả? Ta tên là Phượng Dạ Hi, là Phượng Dạ Hi hiểu không? Ta có tên có họ đàng hoàng, ai dám nói ta là yêu quái, cẩn thận ta giết người đó!”
Nam Cung Hạo chỉ nghe được hai chữ Dạ Hi liền hoảng hốt, vứt luôn chữ ‘Phượng’ ra phía sau. Kiếm trong tay rớt xuống đất, hắn run run tiến lên phía trước, mở miệng hỏi: “Dạ Hi, có phải là muội không? Là muội thật đúng không! Muội vẫn chưa chết?”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.