Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

George quay nhìn lại khu vườn, nhìn lại lối đi mà nó vừa men theo. Nó biết mình nên quay về tìm bố mẹ. Ngay cả nếu nó có phải thú thật với bố là đã trèo qua hàng rào sang vườn Nhà Hàng Xóm đi chăng nữa, thì cũng còn hơn là đứng đây một mình. Nó sẽ chỉ ngó qua cửa sổ để xem có thấy Freddy không, rồi sẽ quay về tìm bố.

Nó nhích lại gần cái tia sáng chói lòa đang chiếu ra từ căn nhà trống. Ánh sáng vàng rực chứ không leo lét như ánh nến ở nhà nó hay lạnh lẽo như ánh đèn nê ông xanh ở trường. Mặc dù nó sợ đến nỗi răng đánh vào nhau lập cập, ánh sáng ấy vẫn như đang lôi kéo nó về phía trước cho đến khi nó tiến tới sát cửa sổ. Nó nhòm vào trong. Cái khe hở hẹp giữa khung cửa và mành mành vừa đủ cho nó nhìn vào nhà. Nó nhận ra đó là một căn bếp, vương vãi đầy cốc chén và túi trà cũ.”>

Một chuyển động đột ngột làm nó chú ý, nó liền nheo mắt nhìn xuống sàn bếp và thấy Freddy, chú lợn của nó! Chú ta đang chúi mõm vào một cái bát và soàm soạp uống no thứ chất lỏng kỳ quái gì đó màu tía.

George sợ cứng cả người – một trò lừa khủng khiếp, nó biết mà. “Tệ quá!” nó hét lên. “Thuốc độc đấy.” Nó đập mạnh lên ô kính cửa sổ. “Không được uống, Freddy!” nó quát.

Nhưng Freddy, vốn là một chú heo tham lam, tảng lờ tiếng kêu của cậu chủ và tiếp tục sung sướng nuốt hết thứ chất lỏng trong bát. Không kịp suy nghĩ gì, George lao qua cửa vào bếp, giằng lấy cái bát từ mõm của Freddy, đổ hết những gì còn lại trong đó xuống bồn rửa. Thứ chất lỏng màu tía vừa ùng ục chảy xuống lỗ thoát nước thì nó nghe thấy một giọng nói cất lên sau lưng.

“Cậu là ai?” giọng đó hỏi, đầy hống hách nhưng nghe vẫn có vẻ trẻ con.

George quay ngoắt lại. Đứng sau lưng nó là một con bé con. Con bé mặc bộ quần áo lạ lùng nhất trần đời, gồm cơ man những lớp vải mỏng nhiều màu đến nỗi trông như thể nó đã quấn mình trong hàng lớp cánh bướm vậy.

George lắp bắp. Đứa con gái trông thì kỳ quặc thật, cái con bé với mái tóc vàng rối bù và chiếc mũ đội đầu làm bằng lông chim xanh biếc pha xanh lục này, nhưng rõ ràng là nó không đáng sợ. “Thế còn cậu,” nó phẫn nộ hỏi lại, “cậu nghĩ cậu là ai chứ?”

“Tớ hỏi trước cơ mà,” con bé nói. “Và dù sao thì đây cũng là nhà tớ. Vì thế tớ có quyền được biết cậu là ai nhưng tớ thì không phải cho cậu biết điều gì hết, nếu tớ không muốn.”

“Tớ là George.” Nó vênh cằm như nó vẫn thường làm mỗi khi nổi cáu. “Còn kia” – nó chỉ vào Freddy – “là con lợn của tớ. Và cậu đã bắt cóc nó.”

“Tớ không hề bắt cóc lợn của cậu,” con bé tức tối đáp lại. “Sao mà ngu thế. Tớ thì cần lợn làm gì cơ chứ? Tớ là một vũ nữ múa ba lê và ở ba lê thì không có lợn nào cả.”

“Hừ, ba lê à,” George lẩm bẩm, mặt xầm xì. Bố mẹ nó đã bắt nó học múa khi nó còn bé và nó sẽ không bao giờ quên được nỗi kinh hoàng ấy. “Dù sao thì,” nó bẻ lại, “cậu cũng chưa đủ lớn để làm vũ nữ múa ba lê. Cậu chỉ là một đứa nhóc thôi.”

“Thế mà tớ lại là thành viên của đội múa ba lê đấy,” con bé kiêu kỳ nói. “Như thế cũng đủ chứng t cậu biết nhiều đến mức nào rồi.”

“Được, nếu cậu người lớn đến thế, thì tại sao cậu lại tìm cách đầu độc con lợn của tớ?” George hỏi gặng.

“Đấy đâu phải là thuốc độc,” con bé khinh khỉnh đáp. “Đó là Ribena. Một thứ nước làm từ quả lý chua đen[3] – tớ cứ tưởng là ai cũng phải biết thế chứ.”

George, vốn thường chỉ được bố mẹ cho uống thứ nước quả nhà tự ép lấy, màu sắc nhờ nhờ, vân vẩn đục, bỗng cảm thấy hết sức ngớ ngẩn vì không nhận ra chất lỏng màu tím đó là cái gì.

“Ờ, nhưng đây đâu phải là nhà thật của cậu, phải không?” nó nói tiếp, quyết tâm bắt bẻ con bé cho bằng được. “Nhà này thuộc về một ông già có bộ râu dài, ông ta đã mất tích từ lâu lắm rồi.”

“Đây đúng là nhà tớ,” con bé nói, cặp mắt xanh lóe lên. “Và tớ sống ở đây trừ những khi tớ phải biểu diễn trên sân khấu.”

“Thế bố mẹ cậu đâu?” George hỏi.

“Tớ không có bố mẹ nào cả.” Con bé bĩu cặp môi hồng. “Tớ là trẻ mồ côi. Người ta nhặt được tớ sau cánh gà, bọc trong một chiếc váy xòe của vũ nữ. Đoàn múa ba lê đã nhận nuôi tớ. Chính vì thế tớ mới là một vũ công tài năng đến vậy.” Con bé khịt mũi thật to.

“Annie!” Một giọng đàn ông vang khắp căn nhà. Con bé đứng im như trời trồng.

“Annie!” Bọn trẻ lại nghe thấy tiếng gọi, lần này đang tiến đến gần hơn. “Con đâu rồi, Annie?”

“Ai thế?” George tò mò hỏi.

“Đó là… ờ… là…” Con bé đột nhiên tỏ ra chăm chút đôi giày của mình.

“Annie, con đây rồi!” Một người đàn ông cao lớn với mái tóc sẫm màu bù xù và cặp kính dày cộp, gọng to, trễ xệch xẹo trên mũi, bước vào bếp. “Con lại đang làm gì thế?”

“Ồ!” Con bé toét miệng cười thật tươi. “Con vừa mới cho chú lợn này uống một ít Ribena thôi.” “>

Thoáng bực mình lướt qua khuôn mặt người đàn ông. “Annie,” ông nhẫn nại nói, “bố con mình đã nói về chuyện này rồi. Bịa chuyện thì cũng chỉ có lúc thôi. Còn những lúc khác thì…” ông kéo dài giọng ra rồi ngừng bặt khi nhìn thấy George đứng trong góc nhà và, bên cạnh nó, là một chú lợn đầy nước quả lý chua đen dính trên mõm và mũi, làm cho chú trông như thể đang cười.

“À… một chú lợn… Trong bếp… bố hiểu rồi…” ông chậm rãi nói trong lúc ngắm nhìn cảnh tượng ấy. “Bố xin lỗi, Annie, bố cứ tưởng con lại bịa chuyện nữa. Chào cháu.” Người đàn ông bước ngang qua căn phòng để đến bắt tay George. Rồi ông vỗ chiếu lệ một cái lên đầu chú lợn, ở chỗ giữa hai tai. “Xin chào… Chào…” Có vẻ như ông không chắc lắm phải nói gì tiếp theo.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x