Chiếc Xe Đạp Màu Xanh – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Chương 2
Viện cớ nhức đầu, Lêa không cùng gia đình đi dạo sau bữa ăn tối như thường ngày, và nằm trong căn buồng mà cả nhà vẫn quen gọi là “buồng của lũ trẻ”. Bà già Ruýt ân cần hỏi han, còn mẹ nàng thì lo lắng vuốt ve vầng trán con gái và cả hai đều bảo trán nàng hâm hấp nóng.
“Buồng của lũ trẻ” thực ra là một căn phòng lớn phía chái nhà xưa nhất, nơi giờ đây dùng làm chỗ ở cho gia nhân và nhà kho. Nó là nơi chồng chất những cái hòm đạn bằng cành liễu chứa đầy quần áo lỗi thời đã từng là niềm vui của mấy cô bé nhà Đenmax trong những ngày mưa gió khi họ chơi trò hóa trang; cũng có cả những hình nhân dùng làm khuôn quần áo, ngực rộng, hông nở giống như thân hình phụ nữ, và những hòm chất đầy những cuốn sách – phần thưởng của Pie Đenmax và của các anh trai ông. Mấy chị em Lêa đã từng tập đọc trong những cuốn sách thường mang tính chất giáo huấn ấy. Chính căn phòng này với những cái xà ngang dài rộng, cửa sổ cao trên tầm với của trẻ em, nền lát gạch vuông nhạt màu, rạn nứt, trải những tấm thảm cũ hoen ố, tường phủ giấy hình vẽ đã mờ nhạt, cũng là nơi ẩn náu của Lêa. Ở đấy, giữa đống đò chơi thuở ấu thơ nay đã gãy nát, Lêa rúc vào chiếc giường sắt cao to, nơi nàng vẫn nằm ngủ cho tới năm lên sáu. Nàng đọc sách, mơ màng, vừa khóc vừa ru con búp bê nàng ưa thích ngày trước, hoặc nằm ngủ co quắp, đầu gối gập lên tận cằm, dáng điệu thanh thản giống như của con bé tươi cười, vô tư lự thuở nào. Những tia nắng chiều tà cuối cùng rọi chút ánh sáng yếu ớt và căn phòng. Ngồi trên giường, hai tay bó gối, Lêa nhíu mày nhìn mà không thấy bức chân dung của một bậc tiền nhân từ mấy đời trước, đắm chìm trong bóng tối. Nàng yêu Lôrăng đờ Acgila từ bao giờ? Từ những ngày tháng xa xăm ư? Không! Không phải thế! Mới năm ngoái thôi nàng đâu có chú ý tới chàng, và chàng cũng vậy. Mọi sự đều mới bắt đầu từ năm nay, trong dịp lễ Phục sinh vừa qua, khi chàng về thăm cha chàng bị mệt. Như thường lệ, mỗi lần về nghỉ, chàng vẫ ghé chào ông bà Đenmax.
Hôm ấy, Lêa ngồi một mình trong phòng khách, say mê đọc cuốn tiểu thuyết cuối cùng của Phrăngxoa Môriac (Nhà văn Pháp, giải thưởng Nôben 1952), người hàng xóm gần gũi nhất của gia đình nàng. Mải miết đọc, nàng không nghe tiếng mở cửa. Trong không khí mát mẻ của những ngày đầu xuân mang theo mùi đất ẩm ướt, nàng khẽ rùng mình và ngẩng đầu lên. Một người đàn ông cao lớn, đẹp trai, tóc hung, trang phục kỵ sĩ, cầm mũ và roi ngựa trong tay đeo găng, đứng nhìn nàng với ánh mắt ngợi ca làm nàng rất thích thú. Mơ màng, nàng không nhận ra ngay người khách trong lúc tim nàng đập rộn ràng. Chàng nở một nụ cười. Nhận ra chàng, nàng đứng vụt dậy và nhảy lên ôm choàng lấy cổ chàng trai với một cử chỉ còn trẻ thơ.
– Lôrăng…
– Lêa hả?…
– Đúng, chính em đây.
– Có thể thế này hay sao? Lần trước gặp cậu… à, gặp cô, cô còn là một con bé, áo bị rách, tóc tai bờm xờm, đầu gối xây xát, thế mà… bây giờ… trước mặt tôi là một thiếu nữ thanh tú, xinh đẹp tuyệt vời (chàng xoay qua xoay lại cô gái trước mặt như để nhìn ngắm cho rõ hơn), tóc chải cực kỳ khéo léo (hôm ấy bà già Ruýt sửa sang mái tóc lại cho nàng, trông nàng tựa một trang tiểu thư quý tộc thời Trung đại).
– Em làm anh vui thích phải không?
– Hết sức vui thích.
Cặp mắt màu tím ngây thơ nhấp nháy như mỗi khi Lêa muốn cám dỗ một chàng trai. Với dáng điệu ấy, nàng làm mê mẩn mọi trái tim – người ta không ngớt bảo nàng như vậy!
– Tôi ngắm nhìn cô không chán mắt. Cô bao nhiêu tuổi rồi, cô bé?
– Tháng tám này, em mười bảy.
– Cami, cô em họ tôi, hơn cô hai tuổi.
Vì sao khi nghe cái tên ấy, Lêa khó chịu đến thế? Theo phép lịch sự, nhẽ ra nàng phải hỏi thăm tin tức về gia đình Cami mà nàng rất quen thuộc, nhưng nàng không sao chịu nổi khi nghe nói tới cái tên Cami ấy.
Lôrăng hỏi thăm Lêa về tình hình bố mẹ, chị em nàng. Nàng không nghe những lời chàng hỏi, chỉ trả lời có, không một cách hú họa. Nàng chỉ chăm chú tới giọng nói của chàng, giọng nói đang làm nàng run lên.
Kinh ngạc, Lôrăng ngừng lời và nhìn nàng chăm chú hơn. Lêa tin chắc là lúc đó chàng đã ôm nàng vào lòng nếu mẹ nàng và cô chị, cô em không bất ngờ xuất hiện.
– Sao thế Lêa? Sao Lôrăng tới mà con không gọi mẹ?
Chàng trai hôn tay bà mẹ.
– Giờ đây, cháu biết rõ hơn do đâu mà Lêa có cặp mắt đẹp đến thế. – Chàng trai ngẩng đầu lên nói.
– Cháu chớ nên nói quá nhiều là Lêa xinh đẹp, nó đã biết quá rõ rồi.
– Còn chúng em thì sao? – Phrăngxoadơ và Lôrơ cùng hỏi một lúc.
Lôrăng nghiêng mình và bế cô bé Lôrơ.
– Mọi người đều biết là phụ nữ Môngtiac đẹp nhất trong vùng này.
Sách liên quan
Nhân Lúc Em Vẫn Còn Ở Đây – Đọc sách online ebook pdf
Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây
Không Nơi Nương Tựa – Đọc sách online ebook pdf
Dave Pelzer
Khả Năng Cải Thiện Nghịch Cảnh – Đọc sách online ebook pdf
Nassim Nicholas Taleb