Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Đại tá Chang, chỉ huy trưởng Tình báo chính trị quân đội, gọi tôi lên văn phòng ở tầng bốn.

Ngồi sau bàn giấy trên chiếc ghế xoay dưới một chân nến bụi bặm, ông ta không có vẻ gì tỏ ra biết tôi đang đứng trước mặt ông. Ông có thói quen để những người phụ tá dưới quyền đứng chờ hàng năm phút mà không cần biết đến sự hiện diện của họ. Đó là một người đàn ông cao lớn vào khoảng bốn mươi, đầu bóng và hói như thầy tu, cái mũi tròn vành vạnh ngự trị trên một khuôn mặt hơi nhỏ màu vàng rơm. Ông ta bắt đầu đu đưa ghế và quan sát tôi sau làn kính.

Những sĩ quan trẻ tuổi tại Tổng hành dinh có ý coi thường ông mặc dầu họ vẫn cho rằng ông hay làm ngã lòng người dưới quyền. Vì trong ngành Tình báo có thông lệ không lưu trữ lý lịch về người sĩ quan chỉ huy trong hồ sơ nhân sự, dĩ vãng của Đại tá Chang rất mơ hồ. Những người khinh thị ông thì bảo rằng ông trước kia là một Trung sĩ thuộc quân đội Nhật trong Chiến tranh Thái Bình Dương, những người không ưa ông thì nói ông từng là một tay phiêu lưu nổi tiếng ở Trung Hoa. Những người khác thì lại bảo ông chỉ là sĩ quan chuyên nghiệp như tất cả mọi sĩ quan khác, thế thôi. Không ai có thể biết đích xác ông ta làm thế nào để lên thấu lon Đại tá trong một quân đội còn quá trẻ như quân đội chúng tôi, nhưng mọi người đều cho rằng ông ta đang mơ đến ngôi sao cấp tướng.

Cuối cùng, ra dấu mời tôi ngồi xuống, ông giữ thăng bằng lại ghế của ông rồi nói với tôi bằng một giọng nghiêm trọng: “Tôi muốn Đại úy mở một cuộc điều tra về những mục sư mất tích”.

Tôi cố nén ngạc nhiên: “Xin lỗi, thưa Đại tá…?”

Làn môi mỏng của ông hé ra: “Hẳn Đại úy còn nhớ báo cáo về vụ mấy mục sư Kitô giáo bị mất tích chứ? Chúng ta đang làm một cuộc tổng điều tra. Cơ quan CIC [3] của chúng ta đã bắt được một vài tên quân của Bắc Hàn có dính líu ít nhiều đến những người mất tích”. Ông lục xáo đống hồ sơ dầy cộm trên bàn. “Tất cả họ đều bị bắn ngày chiến tranh bùng nổ”.

“Một cuộc xử tử tập thể!”

Ném một cái nhìn giận dữ về phía tôi, ông cao giọng: “Tôi thì tôi gọi đó là một cuộc ám sát tập thể”.

“Vâng, thưa Đại tá”.

“Vấn đề như thế này. Những phúc trình của cơ quan trung ương rất mâu thuẫn nhau, người ta không biết rõ đích xác số người bị giết”.

“Họ không bắt hết tất cả mấy mục sư sao?”
“Không, không, tôi không hề nói như vậy. Vấn đề là như thế này: Theo một nguồn tin thì số giáo sĩ là mười bốn, còn theo một nguồn tin khác thì chỉ có mười hai. Không may, giờ cả hai nguồn tin ấy đều không còn nữa. Cơ quan trung ương của chúng ta thật quá nóng nảy!”

“Thưa, Đại tá muốn nói mấy người tù nhân của chúng ta đều đã bị giết?”

Nhưng ông không để ý đến câu hỏi của tôi. “Bây giờ nếu chúng ta chấp nhận giả thuyết có cả thảy mười bốn người mục sư bị giết và nếu chúng ta không còn nguồn tin nào khác, thì như thế chúng ta không có một nhân chứng nào hết. Tất cả những gì chúng ta có thể nói chỉ là cả mười bốn người đều bị giết”.

“Nhưng, nếu Đại tá cho phép”, tôi phản đối, “trong trường hợp này ta không thể bảo họ đã bị ám sát và cũng không thể quả quyết họ có bao nhiêu người. Chúng ta chỉ có thể nói là một số mục sư không được xác định rõ bị mất tích, thế thôi”.

“Tôi rất bằng lòng khi nghe Đại úy nói thế. Tôi biết trước Đại úy sẽ kết luận như vậy và đó chính là lý do tại sao tôi giao cho Đại úy phụ trách việc này. Ông Giám đốc Tình báo quân đội vừa mới gọi điện thoại cho tôi bảo rằng việc này thuộc phạm vi của Tình báo chính trị, và tôi khó lòng không đồng ý với ông ta”.

“Chắc Đại tá nghĩ rằng việc này rất có lợi cho tuyên truyền. Lại một trường hợp đàn áp tôn giáo, việc này sẽ có một ý nghĩa quốc tế, đặc biệt là bên Mỹ. Nói cách khác, Đại tá muốn công bố cho thế giới thấy lịch sử tử đạo của Kitô giáo tại Triều Tiên?”

“Được rồi, được rồi, tôi không nghĩ gì hết”. Đại tá Chang nói một cách nóng nảy. “Bây giờ chúng ta hãy trở lại vấn đề. Đây chỉ là một công việc giản dị của số học. Nếu chúng ta chấp nhận luận cứ đầu tiên có mười bốn mục sư bị bắt và nếu chúng ta tin lời báo cáo rằng chỉ có mười hai người bị bắn, thế thì hẳn phải có hai người sống sót, phải vậy không?”

“Hiển nhiên, thưa Đại tá”.

“Như Đại úy biết, chúng ta không thể kiểm điểm sự hiện diện của từng giáo sĩ còn sống ở Bắc Hàn, nhưng có một điều lạ là có hai mục sư ở Bình Nhưỡng, hiện bây giờ, đã từng bị quân Bắc Hàn bắt. Họ đang còn ở trong tù khi chúng ta giải phóng thành phố. Đó là một sự tình cờ thú vị, mặc dầu chỉ là một giả thuyết, phải không Đại úy?”

Có một cái gì đó trong bộ điệu của ông – có lẽ là tia sáng đột ngột mau lẹ trong mắt ông, hoặc giả cách ông ngẩng cái đầu hói lên – bảo cho tôi hay là ông biết nhiều về hai người mục sư đó hơn những gì ông muốn nói cho tôi.

“Sao, Đại úy nghĩ sao?”

“Chỉ là giả thuyết, như Đại tá nói”, tôi đáp.

Ông có vẻ bằng lòng vì câu trả lời của tôi. “Tốt lắm, bây giờ tôi muốn Đại úy đến gặp hai người mục sư ấy, mục sư Shin và mục sư Hann, và nói cho họ rõ vấn đề của chúng ta. Đại úy nên thận trọng, tôi không muốn gây ra ấn tượng rằng tôi bất kính đối với những người Kitô giáo. Những người Kitô giáo có tầm ảnh hưởng rất lớn trên đất nước mình vào lúc này”. Ông cười nhẹ. Đoạn, sau một lúc im lặng, ông tiếp, giọng chua cay lộ rõ. “Ngày nay hầu như tất cả mọi người đều theo Kitô giáo. Từ ông Tổng thống cho đến ông Bộ trưởng, tướng, tá cho đến lính trơn. Một xu thế mà.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x