Chúa Sẽ Phù Hộ Em – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Chương 1.2
Lúc tôi nói tên mình, ánh mắt Lâm thoáng vẻ lạnh lùng nhìn tôi chăm chăm, ngoài ra còn có cả sự căm ghét nữa, khiến tôi bất giác ớn lạnh.
“Họ Ái[1] sao? Cái họ này thật kì quái!” Anh ta khẽ nhướng lông mày, hỏi lại, giọng điệu có vẻ nghi ngại.
“Có gì mà kì quái chứ! Từ khi sinh ra tôi đã mang họ Ngải rồi.”
Anh ta “ồ” lên một tiếng rồi im lặng, không nói thêm gì nữa. Bầu không khí vốn căng thẳng cộng thêm gió núi gào thét lại càng trở nên kì dị. Một lúc sau, không thể chịu đựng nổi bầu không khí này nữa, tôi hắng giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây? Đi chơi hay vì công việc? Tới cùng bạn bè à? Họ đi đâu cả rồi, có biết anh đang ở chỗ này không? Tôi muốn đi Chitral, anh có biết đường không? Ồ, phải rồi, chân của anh có sao không?”
Trước một loạt câu hỏi của tôi, Lâm không có bất kì phản ứng gì. Mãi tới khi tôi hỏi đến chân của anh ta, anh ta mới sững người như thể không hiểu rồi cúi xuống nhìn, mặt bỗng biến sắc. Tôi tự rủa thầm trong bụng: anh ta chưa biết mình đã bị ngã gãy chân sao?
Sau khi ngã xuống, Lâm bị hôn mê. Nhiệt độ thấp trên núi khiến cho máu anh ta đông lại, làm cho cảm giác đau đớn không còn rõ rệt nữa, cho tới lúc này. Tuy nhiên, anh ta đã nhanh chóng trấn tĩnh lại và bắt đầu thử cử động bên chân bị thương một cách chậm rãi.
“Chân anh có sao không?” Tôi lo lắng hỏi, thực sự hi vọng chân anh ta không bị gãy. Mặc dù có cảm giác tư thế xoay gập kia hoàn toàn không còn giống chân người nữa nhưng cũng có thể là tôi nhìn nhầm. Nhưng khi Lâm cử động, khớp xương của anh ta phát ra những tiếng lục khục khiến người ta nghe mà sởn gai ốc, chỗ xương bánh chè của anh ta sưng vù lên.
Anh ta khẽ chửi thề, sau đó ngã xuống. Theo bản năng, tôi định đỡ lấy anh ta. Hành động đột ngột này rất giống với hổ đói vồ mồi, tôi tin tư thế của mình cho dù không đẹp mắt nhưng thiện ý thì chắc chắn không thể nào khiến người khác hiểu lầm. Nhưng rõ ràng đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của tôi, vì lúc tôi sắp chạm vào người anh ta thì bất chấp cái chân đau, Lâm giơ tay ngăn tôi lại, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ căm hận. Nền tuyết vốn đã trơn trượt, lại không kịp đề phòng nên tôi ngã oạch một cái. Thẹn quá hóa giận, tôi gào lên: “Này, anh bị sao thế hả? Tôi có ý tốt mà!”
Lâm nằm nghiêng trên nền tuyết, sắc mặt trắng bệch, giống hệt kiểu thiếu gia gặp nạn nhưng lại kiên quyết cự tuyệt người khác giúp đỡ. Anh ta liếc xéo tôi, cười khẩy rồi nói: “Vậy thì xin lỗi nhé…”, sau đó ngoảnh mặt đi chỗ khác, bất luận tư thế hay giọng điệu đều không có vẻ gì là hối lỗi cả.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta mà không hiểu gì cả. Tại sao anh ta lại có thái độ thù địch với tôi như vậy? Có phải khi tôi rơi xuống không cẩn thận đã đâm phải sao chổi mà người ta vẫn nói hay không? Nghĩ tới đây, tôi chỉ biết ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt.Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm, tôi đã bị vẻ ngoài của anh ta làm cho ngỡ ngàng. Tại cái nơi hoang vu vắng vẻ này, ánh mắt của anh ta khiến tôi phải há hốc miệng kinh ngạc, gương mặt đó mặc dù cắt không còn giọt máu, mặc dù trời đang chạng vạng tối nhưng vẫn đủ khiến người ta quên hết mọi u sầu trên thế gian. Nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi. Tôi thân thiện với anh ta chẳng qua là vì trong hoàn cảnh này, chúng tôi bất đắc dĩ trở thành bạn đồng hành và đều là những kẻ lưu lạc nơi xứ lạ.
Đúng là kì quặc! Chẳng lẽ anh ta đã bị thương nặng tới mức thần kinh rối loạn rồi? Thôi, cứ coi như bị chó cắn đi! Thế là tôi liền tránh xa ra, tìm một góc khuất gió để nằm. Qua đêm nay rồi tính tiếp. Vậy mà Lâm không có ý định chấp nhận thái độ dàn hòa của tôi. Lúc đầu còn ổn, mặc dù thái độ lạnh lùng của anh ta mạnh mẽ cứ như sóng điện từ, ép tôi phải tránh xa, nhưng cũng may còn có việc quan trọng hơn cần anh ta lo lắng, ví dụ như cái chân gãy đó. Lâm coi tôi như không khí, không thèm đếm xỉa đến mà bắt đầu chậm rãi mò mẫm trên nền tuyết. Một lát sau, trên trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi, bàn tay lần mò trên nền tuyết run rẩy thấy rõ. Nhưng tôi vẫn ngoan cố coi như không nhìn thấy gì. Một lúc sau, đột nhiên tôi nghe thấy anh ta hỏi: “Túi của tôi đâu rồi?”
Tôi không thèm đáp, chỉ đá chiếc túi ở cách đó vài mét về phía anh ta. Chiếc túi lăn trên nền tuyết phát ra tiếng loạt xoạt. Một lúc sau, tôi lại nghe thấy anh ta hỏi: “Đồ của tôi đâu?”
Tôi nghĩ bụng, mình đâu phải bảo mẫu của anh ta chứ, liền đáp gọn lỏn: “Không biết.”
“Tôi hỏi khẩu súng đâu?” Anh ta gằn giọng.
“Súng nào?”
Ánh mắt của anh ta như một cây chùy bằng băng đập xuống người tôi. “Tiểu thư, Beretta của tôi. Tôi cần nó để ứng phó với các tình huống bất ngờ xảy ra.”
Cũng có thể cho tôi một phát đạn bất kì lúc nào, tôi thầm nghĩ.
“Tôi đảm bảo sẽ không bắn cô.” Hình như anh ta biết tôi đang nghĩ gì, lại nói.
“Beretta là cái gì? Không nhìn thấy.” Tôi đáp. Nhưng thực ra, khẩu súng đó, tôi đã giấu đi từ lâu rồi.
Bốn mắt nhìn nhau như thể có ngọn lửa đang cháy bập bùng giữa sơn cốc tĩnh mịch. Một lúc sau, sự lạnh lùng trong mắt anh ta dần dần không còn nữa, anh ta khẽ thở dài, hỏi tiếp: “Vậy cô có thuốc giảm đau không?”
Tôi do dự giây lát.
“Một mình cô rất khó ra khỏi chỗ này.”
Sách liên quan
Miền Đất Ấy – Đọc sách online ebook pdf
Antônio Torres
Mặt Trăng và Đồng Sáu Xu – Đọc sách online ebook pdf
William Somerset Maugham
Địch Công Kỳ Án Tập 4 – Đạo Quán Có Ma – Đọc sách online ebook pdf
Robert Van Gulik