Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

3

MẸ PENNY, DÌ CARRIE, VÀ DÌ Bess là con gái của Tipper và Harris Sinclair. Năm hai mươi mốt tuổi, ông ngoại Harris thừa kế khoản tiền từ Harvard và làm tăng số tài sản của mình bằng cách làm công việc kinh doanh mà tôi chẳng bao giờ thèm hiểu. Ông thừa kế những căn nhà và đất đai. Ông ra những quyết định thông minh về thị trường chứng khoán. Ông cưới bà Tipper và giữ bà trong căn bếp và khoảng vườn. Ông để bà trình diện trong những viên ngọc trai và trên những chiếc thuyền buồm. Bà có vẻ thích nó.

Thất bại duy nhất của ông ngoại đó là ông chưa bao giờ có được một cậu con trai, nhưng chẳng sao cả. Những cô con gái nhà Sinclair rám nắng và may mắn. Cao ráo, vui vẻ, và giàu có, những cô con gái ấy như những nàng công chúa trong câu chuyện thần tiên. Họ nổi tiếng trên toàn Boston, Harvard Yard, và đảo Martha’s Vineyard vì những chiếc áo len đan casơmia và những buổi tiệc tùng đình đám. Họ sinh ra là những huyền thoại. Sinh ra để cưới hoàng tử và học ở những trường Ivy League[5], sở hữu những bức tượng ngà và sống trong những căn nhà tráng lệ.

[5] Ivy League: được dùng để chỉ nhóm tám trường đại học và viện đại học gồm: Harvard (Massachussetts), Yale (Connecticut), Columbia (New York), Bro (Rhode Island), Dartmouth (New Hampshire), Cornell (New York), University of Pennsylvania (Pennsylvania) và Princeton (New Jersey).

Ông ngoại và bà Tipper yêu những cô con gái của họ, và chẳng thể nói được là họ yêu ai nhất. Đầu tiên là Carrie, rồi tới Penny, rồi tới Bess, rồi lại tới Carrie. Những đám cưới linh đình với cá hồi và người chơi đàn hạc được tổ chức, rồi những đứa cháu tóc màu vàng sáng ra đời và những chú chó lông vàng khôi hài xuất hiện. Hồi đó, không ai có thể tự hào về những cô gái Mỹ xinh đẹp của mình hơn ông bà Tipper và Harris.

Họ xây ba căn nhà mới trên hòn đảo dốc đứng mà họ sở hữu và đặt cho mỗi căn một cái tên: Windemere cho mẹ Penny, Red Gate cho dì Carrie, và Cuddledo cho dì Bess.

Tôi là đứa lớn nhất trong đám cháu nhà Sinclair. Người thừa kế hòn đảo, gia tài, và cả những kì vọng.

Chà, có lẽ vậy.

4

TÔI, JOHNNY, MIRREN, và Gat. Gat, Mirren, Johnny, và tôi.

Gia đình gọi chúng tôi là bốn Kẻ dối trá, và có lẽ chúng tôi cũng đáng với danh hiệu đó. Cả đám chúng tôi gần như xêm xêm tuổi nhau, và bốn đứa đều sinh vào mùa thu. Chúng tôi gây nên rắc rối mọi năm chúng tôi ở trên hòn đảo. Gat bắt đầu đến Beechwood năm chúng tôi lên tám. Mùa hè thứ tám, chúng tôi gọi nó là vậy.

Trước đó, Mirren, Johnny, và tôi không phải là những Kẻ dối trá. Chúng tôi chẳng là gì ngoài những đứa anh chị em họ của nhau, và Johnny là một đứa phiền nhiễu vì anh không thích chơi với đám con gái.

Johnny, anh là một kẻ khoác lác, nỗ lực, và quái vật. Hồi ấy anh sẽ treo cổ những con Barbie của chúng tôi và dùng súng làm bằng Lego để bắn vào ngực chúng.

Mirren, cậu ấy ngọt ngào, tò mò, và mít ướt. Hồi ấy cô bạn sẽ dành cả buổi chiều với Taft và hai đứa sinh đôi, té nước ở bãi biển lớn, trong khi tôi vẽ những bức tranh trên giấy kẻ ô vuông và nằm đọc sách trên chiếc võng ở hiên nhà Clairmont.

Rồi Gat tới để dành trọn mùa hè bên chúng tôi.

Chồng của dì Carrie bỏ dì khi dì đang mang thai em của Johnny, Will. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Gia đình tôi chưa từng hé miệng về nó. Mùa hè thứ tám ấy, Will mới còn là một đứa nhóc và dì Carrie đã cặp kè với chú Ed.

Con người tên Ed này, chú ấy là một người buôn tranh và yêu quý trẻ con. Đó là tất cả những gì chúng tôi được nghe kể về chú ấy khi dì Carrie thông báo rằng dì sẽ dẫn chú ấy tới Beechwood, cùng với Johnny và đứa bé.

Họ là những người cuối cùng đến vào mùa hè năm đó, và phần lớn chúng tôi cứ ngồi trên bến tàu chờ con thuyền tấp vào. Ông ngoại bế tôi lên để tôi có thể vẫy tay chào Johnny – anh lúc ấy đang khoác chiếc áo phao màu cam và đứng trên mũi thuyền mà hét toáng lên.

Bà ngoại Tipper đứng kế chúng tôi. Bà quay đi không nhìn chiếc thuyền một lúc, thọc tay vào túi và lôi ra một viên kẹo bạc hà trắng. Bóc vỏ nó và nhét vào miệng tôi.

Khi bà nhìn lại chiếc thuyền, nét mặt bà thay đổi. Tôi liếc xem xem ngoại đang nhìn cái gì.

Dì Carrie bước xuống với Will đeo bên hông. Nó khoác chiếc áo phao màu vàng dành cho con nít, và thật sự tôi không thấy hơn ngoài một đám tóc vàng trắng dày lộn xộn trên đầu nó. Niềm vui dâng lên khi chúng tôi nhìn thấy cậu nhóc. Chiếc áo mà tất cả chúng tôi đều đã từng mặc hồi bé đó. Mái tóc. Tuyệt vời làm sao khi cậu nhóc chúng tôi chưa quen biết này rõ ràng là một Sinclair.

Johnny nhảy ra khỏi con thuyền và quăng chiếc áo phao của mình lên bến. Trước nhất, anh chạy tới chỗ Mirren và đá cô bạn. Rồi anh đá tôi. Đá cặp sinh đôi. Đi tới chỗ ông bà ngoại và đứng thẳng. “Thiệt tốt được hai người, thưa Ông ngoại và Bà ngoại. Cháu hy vọng sẽ có một mùa hè hạnh phúc.”

Bà Tipper ôm anh. “Mẹ cháu bảo cháu nói vậy, có phải không?”

“Vâng ạ,” Johnny nói. “Và cháu sẽ nói, rất vui lại được gặp lại hai người.”

“Ngoan lắm.”

“Cháu đi được chưa ạ?”

Tipper hôn lên đôi gò má đầy tàn nhang của anh. “Rồi, đi đi.”

Ed theo sau Johnny, dừng lại để giúp nhân viên dỡ hành lý chất trên chiếc thuyền máy. Chú cao và mảnh khảnh. Da chú rất đen: sau đó chúng tôi mới biết rằng đó là từ gốc Ấn Độ. Chú đeo chiếc kính có gọng đen và mặc bộ độ thành thị sang trọng: bộ vest bằng vải lanh và áo sơ mi kẻ sọc. Chiếc quần đã bị gấp nếp sau chuyến đi.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x