Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

— Mày muốn gì hả? – Nat dọa. Nó đã nhặt được cành cây nhỏ để làm gậy chống. Pat cố đá vào cây gậy để làm Nat ngã.

Chúng tôi đi dọc suối một lát, ngắm vô khối con cá tuế màu bạc đang bơi gần mặt nước. Bây giờ bọn tôi đang vượt qua mấy cụm cây cao, những bụi cây thấp và mấy tảng đá.

— Chơi trốn tìm đi! – Pat đề nghị. Nó vỗ vào người Nat. – Mày là người đi tìm!

Nat vỗ lại Pat:

— Mày tìm!

— Mày tìm!

— Mày tìm!

Những cái vỗ càng mạnh hơn.

— Tao sẽ tìm! – tôi quát, cố tìm cách để ngăn chúng đấm đá nhau. – Nhanh lên. Chạy trốn đi. Nhưng đừng có trốn xa đấy.

 

Tôi cúi mặt vào một thân cây, nhắm mắt và bắt đầu đếm đến một trăm. Tôi có thể nghe tiếng chúng trèo lên cây.

Sau ba mươi, tôi đếm cách mười. Tôi không muốn chúng có nhiều thời gian để chạy trốn xa.

— Xong chưa, tao đi tìm đây! – tôi nói.

Chỉ mấy phút sau tôi đã tìm ra Pat. Nó co người nấp sau đụn cát trắng. Nó nghĩ nó khó bị phát hiện. Nhưng tôi đã thấy được chỏm tóc màu hạt dẻ của nó phất phơ trên đụn cát.

Tôi dễ dàng chạm vào người nó.

Nat thì khó tìm hơn. Bởi lẽ nó đã leo lên cây. Nó leo tuốt lên ngọn, giấu biến thân hình giữa đám cành lá xanh rì.

Co lẽ tôi sẽ chẳng thể nào tìm ra nếu nó không nhổ nước bọt vào tôi.

— Xuống mau, đồ quỷ sứ! – tôi hét lên giận dữ. Tôi dứ nắm đấm về phía nó. – Đồ hỗn láo! Xuống mau, xuống ngay đây!

Nó cười khanh khách và nháy mắt với tôi:

— Em đã nhổ trúng chị chưa?

Tôi không trả lời. Tôi đợi nó leo xuống đất. Rồi tôi bốc một nắm lá khô xát vào mặt nó cho đến lúc nó ngộp và hắt xì hơi.

Đấy là lối chơi trốn tìm của chị em chúng tôi.
Sau đó, chúng tôi rượt theo một con sóc trong rừng. Con vật xinh xắn cứ liếc nhìn bọn tôi như thể nó không tin là chúng tôi đang đuổi theo nó. Chạy một lúc thấm mệt, nó leo tuốt lên một cây thông to.

Tôi nhìn quanh, ở cụm rừng này, cây mọc sát nhau hơn. Lá cây dường như che hết ánh nắng. Không khí nơi đây mát mẻ hơn. Trong bóng cây, trời tối như thể đã về đêm.

— Ta quay lại thôi, – tôi đề nghị, – kẻo bố mẹ lại lo lắng.

Hai cậu em không cãi nhưng lại hỏi:

— Quay lại bằng lối nào?

Tôi quay vòng quanh để nhìn. “À… lối kia kìa”, tôi chỉ. Tôi đoán thế chứ trong bụng chỉ chắc có đến chín mươi chín phần trăm.

— Chị có chắc không đấy? – Pat hỏi. Nó nhìn tôi với vẻ nghi ngờ. Tôi có thể đọc trong mắt nó thoáng lo sợ. Pat không thích lang thang trong rừng bằng Nat và tôi.

— Chắc chắn, chị chắc chứ, – tôi nói với nó.

Tôi dẫn đường. Chúng bám sát sau lưng, cả hai đứa đều nhặt mấy que gỗ làm gậy. Sau khi đi được mấy phút, chúng bắt đầu dùng gậy trêu nhau.

Tôi không để ý. Tôi đang lo. Tôi không chắc là bọn tôi đã đi đúng hướng chưa. Thực tế là tôi có cảm giác bọn tôi cứ đi lòng vòng quanh quẩn.

— Đấy – dòng suối đây rồi! – tôi hạnh phúc gào lên.

Lập tức, tôi như trút được gánh nặng. Bọn tôi không bị lạc. Tôi đã chọn đúng hướng.

Bây giờ những gì mấy chị em phải làm là đi theo dòng suối về lại nơi vùng đất cắm trại.

Tôi hào hứng trở lại. Hai thằng bé quẳng gậy xuống suối. Bọn tôi bắt đầu nô đùa trên bãi cỏ dọc dòng suối.

— Ối! – tôi gào lên khi chiếc giày bên chân trái của tôi thụt xuống. Nó gần như ngập hẳn trong vũng bùn. Tôi kéo chiếc giày thể thao lên. Nó ướt đẫm, bùn bám đến tận mắt cá.

Pat và Nat nghĩ chuyện này thực buồn cười, cả hai đứa nhảy nhót, vỗ vào lưng nhau và cười vang.

Tôi trừng mắt nhìn chúng, nhưng chẳng cần phí lời. Chúng thật ngốc, cái đồ chưa biết suy nghĩ ấy mà.

Tôi chùi sạch lớp bùn trên giày trước lúc quay về trại. Bọn tôi chạy chầm chậm trên bờ rồi vượt qua cụm cây vỏ xù xì, thân màu trắng vào vùng đất trống.

— Bố ơi! Mẹ ơi! – tôi gọi trong lúc chạy nhanh trên lớp cỏ – Bọn con về đây!

— Chúng ta bị bỏ rơi rồi! – Pat thốt lên. Nó chạy thục mạng quanh vùng đất trống. – Mẹ ơi! Bố ơi!

— Nhìn kìa Pat, – Nat gọi. Nó vẫy tay trước mặt Pat. – Chúng ta nhầm chỗ rồi, mày thật ngốc.

— Nat nói đúng đấy, – tôi nói trong lúc nhìn quanh, không có dấu chân, không có dấu cắm lều. Bọn tôi đang ở vạt đất khác.

— Em tưởng chị biết đường chứ, Ginger, – Pat phàn nàn. – Bố mẹ đã không dạy chị cách định hướng khi đi cắm trại ngoài trời hay sao?

Cắm trại ngoài trời! Mùa hè trước, bố mẹ bắt tôi tham dự cuộc cắm trại hai tuần có tên gọi “Thám hiểm tự nhiên”. Tôi bị nhiễm trùng do dẫm phải gai ngay trong ngày đầu tiên nên không nghe được những chỉ dẫn từ ban tổ chức. Bây giờ tôi ước giá mà mình đã được nghe.

— Chúng ta nên để lại dấu hiệu trên cây, – tôi nói, – để tìm đường trở về.

— Sao bây giờ chị mới nghĩ đến chuyện đó? – Nat rên rỉ và trợn mắt. Nó nhặt một cây gậy cong queo huơ huơ trước mặt tôi.

— Đưa cái cây ấy cho tao, – tôi ra lệnh.

Nat đưa cho tôi cây gậy. Chất nhựa vàng chảy dính vào lòng bàn tay tôi. Nó có mùi chua chua.

— Tởm quá! – tôi thét lên. Tôi quẳng cây gậy đi. Tôi chùi tay vào quần. Nhưng cái vệt nhựa màu vàng đó không biến khỏi tay tôi.

Nó thật kì lạ, tôi nghĩ. Tôi thầm hỏi ấy là loại cây gì. Tôi chẳng thích cái vệt vàng trên tay tôi tí nào.

— Ta đi theo suối thôi, – tôi gợi ý. – Bố mẹ chẳng ở cách xa đây đâu.

Tôi cố giữ giọng cho bình tĩnh, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị lạc đôi tiếng. Thực tế là bọn tôi chẳng rõ là bọn tôi đang đứng ở đâu.

Chúng tôi rời vùng đất trống, quay trở lại bờ suối. Mặt trời đã xế, rọi vào gáy tôi.

Cơn rùng mình chạy suốt người tôi. Nat và Pat thôi ầm ĩ. Chúng đứng lặng bên nhau.

— Em nhớ gần nơi cắm trại của bọn mình không có những bụi cây này. – Pat lo sợ nói. Nó chỉ vào cái cây cánh quạt thấp lè tè.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x