Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Chuyện Nhỏ Thôi – Vietnam Blues của tác giả Phan Bá Thụy Dương

Gió ban mai thổi hây hây, dìu dịu mát. Hương thơm của hoa, màu xanh thẫm của lá cây và cỏ mượt như làm cho lòng người cảm thấy lâng lâng êm ấm hơn. Sơn ung dung vừa đi thưởng ngắm hoa vừa hiếu kỳ nhìn thiên hạ đi tới lui, ngang dọc.

Hôm nay còn có mấy đám cưới được tổ chức trong khu vườn thơ mộng này.

Gương mặt người nào cũng vui tươi, hớn hở. Kẻ chụp ảnh, quay phim, người trầm trồ ve vuốt những cánh hoa hàm tiếu như đang tranh nhau toả hương thơm ngào ngạt, khoe sắc cùng con người và thiên nhiên, vạn vật.

Các gian hàng bán hoa trong công viên cũng tấp nập khách chờ mua.

Khi mặt trời vừa sắp đứng bóng. Sơn đang định ra về thì tiếng khẩu cầm trầm bổng của ai đó vang vọng đến từ khu picnic sau lưng. Bài The Vietnam Blues quen thuộc của Sarge Lintecum và tiếng kèn trau chuốt, điêu luyện kia đã khiến chàng quay gót trở lại.

Dựa lưng dưới gốc cây phong già, một người Mỹ khoảng 60 tuổi hơn, mình khoác chiếc áo trận, đang ngồi miên man thả hồn theo từng nốt nhạc. Bên cạnh anh là 2 đoá hoa hồng 7 màu.

Mỗi đoá hoa đều được bao bọc bởi giấy kiến và kết tua trong thật đẹp. Những ngón tay thô và dài thỉnh thoảng rung nhẹ để đóng,mở âm thanh khiến khúc nhạc có lúc khoan nhặt như ray rứt, có lúc ngân dài như những lời thì thầm tha thiết, dịu dàng.

Sơn đoán chừng, với lứa tuổi này hẳn anh ta là một cưu chiến binh đã từng góp mặt tại miền Nam VN trong những ngày còn khói lửa đạn bom. Bởi một điều giản dị dể hiểu là bài thơ Vietnam Blues được chính tác giả của nó phổ thành một ca khúc.

Bài này được phổ biến rộng rãi trong mọi từng lớp dân chúng Mỹ từ sau năm 90 trở đi. Đặc biệt là trong hàng ngũ các cựu chiến binh.

Khi tiếng khẩu cầm vừa dứt thì đám trẻ bu quanh anh vỗ tay ầm ĩ. Người lớn thì âm thầm tỏ vẽ tán thưởng và nhìn anh với những đôi mắt thân thiện, đầy cảm thông.

Anh ta vươn vai thong thả cầm 2 bó hoa đứng dậy rồi móc túi kéo ra một bịch kẹo tươi cười chia cho các em đứng gần. Từ đám đông một phụ nữ bước ra tặng anh một đoá hồng và hỏi:

– Anh tên gì vậy?

– Lee. Tôi là Lee Mellor.

– Tôi Nancy Woods. Anh thổi harmonica hay quá.

– Xin cám ơn về đóa hoa và lời khen của cô. Anh nói xong, nghiêng mình bắt tay người phụ nữ rồi vẩy vẩy tay chào các em bé, đọan quay lưng ung dung bước ra hướng cổng.

Ký ức 10 năm vui buồn phục vụ dưới cờ tưởng đã ngủ yên, lắng đọng theo thời gian, không ngờ tiếng kèn dìu dặt của anh ta đã đưa Sơn trở về với dĩ vãng. 10 năm.

Phải qua 10 năm dài trong quân ngũ thời chiến loạn đó chàng đã tận mắt chứng kiến nhiều đồng đội ngã gục trên những cánh đồng ngập nước hay nằm xuống bên những triền đồi, bên những góc rừng, hốc núi..

Máu của thuộc cấp, máu của bạn bè chàng đã từng giọt từng giọt đổ xuống tưới thắm lòng đất quê hương. Sơn cảm thấy có gì như gần gũi với Lee và chàng cũng nối gót theo anh ta ra về.

Khi vừa rời khỏi đường North High, thình lình Sơn nghe tiếng một bà Mỹ đen la lớn:

-Trời ơi. Có ai cứu dùm con chó của tôi không ? Làm ơn. Xin làm ơn.

Tiếng bà lão vừa dứt thì nhanh như một con sóc Lee thả 2 đóa hoa xuống lề và phóng ra đường ôm chặt con chó đồng thời lăn mình về hướng lề đường đối diện trước những cặp mắt thán phục, ngạc nhiên của khách bộ hành.

Anh trao con chó lại cho cụ già và bước đi. Đó là một con chó nhỏ lông vàng sậm loại Pomeranian tức Zwergspitz của Đức quốc

-Xin chờ một chút. Bà Mỹ đen vừa nói vừa móc bóp lấy một tờ giấy 20 đồng trao tận tay Lee. Cám ơn ông nhiều lắm. Ông cầm chút tiền này để ăn trưa nhé.

-Chuyện nhỏ thôi. Bà đừng quan tâm. Nói xong Lee lắc đầu, nhã nhặn từ chối rồi nhặt 2 đóa hoa màu cầu vồng nhẹ nhàng bước đi miệng khe khẻ hát :

“I wanna tell you bout some blues I got one time,

In a little place called Vietnam.

Now I guess Vietnam s about as far away from here as you can get,

Cause it didn t seem to matter which way the jet flew.

Sometimes we d go East, sometimes West,

But no matter, twenty-two hours later,

There you are in Vietnam…” [1]

Không dằn được tánh tò mò Sơn cất tiếng:

– Lee. Chờ tôi với Lee Mellor..

– Có việc gì vậy ông bạn người Việt.? Anh ta dừng bước chờ Sơn.

– Này Lee, anh rảnh chứ? Mình vào tiệm Donut đằng trước uống cà phê rồi nói chuyện phào vài câu được không? Sao anh biết được tôi là người Việt Nam?

– Dể thôi. Khi thấy anh chăm chú nghe tôi thổi bài VietNam Blues của Sarge và lộ vẻ xúc động tôi đã nhận định được anh là ai. Tôi đã từng phục vụ tại VN khá lâu mà. Hơn nữa vợ tôi cũng là người Việt như anh. Lee nhìn đồng hồ rồi gật đầu tỏ ý nhận lời mời của Sơn.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x