Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Tôi rất ghét chuyện đã giã từ xong rồi mà còn quay trở lại. Tưởng chừng như có bao nhiêu tay thì cũng bắt đủ cả rồi, những lời từ giã cũng đã nói xong cả, chúc tụng mọi điều tốt đẹp và mời mọc tới thăm, gọi điện thoại và dặn dò đừng quên nhau…

Đầy đủ mọi nghi thức rồi. Chủ nhân mỉm cười, bề ngoài tỏ ý tiếc vì khách ra về, tiễn đưa khách với sự nhẹ nhõm trong lòng. Về phần mình, khách cũng mỉm cười, chạy xuống cầu thang. Thế rồi một lát sau khách lại quay trở lại, quên cái cặp, khăn quàng, hay bao tay, hoặc còn cái gì đó nữa…

Vẻ duyên dáng khả ái đã bị phá hủy. Chủ nhân đã bận làm công chuyện quen thuộc của mình, thí dụ như rửa chén bát sau bữa tiệc, hoặc quét nhà hay trải giường, và khách bắt gặp họ không phải lúc.

Lẽ cố nhiên là chủ nhân mỉm cười, còn biết làm sao khác được, nhưng đã đượm vẻ chế giễu với một chút bực mình bởi vì khách bất ngờ quay trở lại, có thể nhìn thấy cái mà đáng lẽ người lạ không nên thấy.

Còn khách, hiểu tất cả mọi điều đó, chụp vội lấy cái gì đó mà mình đã bỏ quên, hấp tấp biến đi cho nhanh. Lần này thì không mỉm cười, chẳng nhắc lại lời mời tới thăm, gọi điện thoại và dặn dò đừng quên. Và người ta cũng không nhắc lại những lời ấy với khách. Chẳng còn bụng dạ nào nghĩ tới chuyện đó.

Và trong cả khách lẫn chủ đều còn đọng lại một cái gì đó chẳng mấy tốt đẹp.

Chuyện như thế đã xảy ra với tôi, khi lần đầu tiên tôi tới nhà Taya. Mẹ cô ấy tỏ ra lịch sự và hiếu khách. Chúng tôi ngồi đàm luận về những chuyện gì đó mà tôi cũng không nhớ nữa, bởi vì tôi nói, mỉm cười, đưa đẩy, nhưng trong lòng thì chỉ toàn nghĩ về cô ấy – Taya.

Rồi mẹ cô ấy hai lần vô tình ngáp, làm như muốn giấu, nhưng thực ra lại muốn cho tôi thấy, và liếc nhìn vào đồng hồ. Tôi đứng dậy bắt đầu từ biệt.

Chúng tôi chia tay sau đó rất lâu, mẹ Taya đòi tôi phải ngồi chơi thêm chút nữa, trách tôi quá vội bỏ họ lại, còn tôi thì thuyết phục họ rằng đã muộn lắm rồi, đã đến lúc tôi phải ra về để họ được nghỉ ngơi.

Taya không nài ép tôi, cô ấy nói một cách giản dị:

– Thôi được, anh đi đi, kẻo không quả thực cũng đến lúc em phải đi ngủ rồi…

Và lại một lần nữa cô ấy làm tôi phải khâm phục, như đã bao lần tôi từng khâm phục tính chân thành bình dị của cô ấy.

Lúc tôi rời nhà họ và chạy xuống cầu thang, tôi cảm thấy rõ nụ cười còn đọng trên khuôn mặt mình, nụ cười ấy bắt đầu từ ngưỡng cửa nhà họ mà mãi vẫn chưa muốn kết thúc.

Khi tôi chạy xuống tới dưới đất, thò tay vào túi thì không thấy bao tay đâu. Cả trong túi này lẫn túi kia. Trong bao tay bên phải có tờ 3 rúp mà tôi dự phòng để đi taxi trong trường hợp tôi về muộn lúc xe điện ngầm đã ngừng chạy.

Xe điện ngầm đã ngừng chạy, tờ 3 rúp thì không có.

Taya sống với mẹ ở đường bờ sông phố Kotelnich, còn tôi ở gần đại lộ Kutuzov, trong quận Dorogomilov Lớn. Đi bộ từ nhà họ đến nhà tôi không thể nào mất ít hơn một tiếng đồng hồ.

Tôi tự hình dung ra cảnh mình quay lại lấy bao tay thế nào và không muốn đi trở lại nữa.

Thế là tôi đi bộ về tận nhà. Trời rất lạnh, mười bốn độ dưới không, gió nhiều.

Té ra tôi nhầm, đi bộ từ nhà họ về nhà tôi mất không phải một tiếng, mà là một tiếng hai mươi ba phút.

Sáng ra tôi không sao ngóc đầu dậy nổi, tôi sốt với nhiệt độ rất cao. Mẹ tôi gọi bác sĩ tới. Bác sĩ nói rằng phải đề phòng sưng phổi và người ta bắt đầu tống cho tôi đủ các loại thuốc đại loại như: rônđômixin, ôreanđrômixin, êtazol, giác lưng và đắp hạt cải.

Mẹ tôi đi dép lê trong nhà vì tôi rất nhức đầu và không sao chịu nổi tiếng giày cao gót của bà, mọi thứ bà làm đều chả ra sao, bà thở dài ầm ĩ và khóc nhiều lần.

Mẹ tôi bao giờ cũng nổi bật ở tính vụng về. Những khi tôi bị cúm hay bị viêm họng, nằm ở giường, mẹ tôi cho tôi uống nước và lỡ tay làm đổ nước vào cổ tôi. Khi dán cao hạt cải cho tôi thì thể nào bà cũng nhầm, dán ngược lá cao. Còn mang túi cao su chườm nước nóng cho tôi thì bà lại vặn nút không chặt khiến nước nóng bỗng trào ra làm tôi bị phỏng.

Nhưng mẹ tôi lại là người rất đôn hậu. Tôi cho rằng tính đôn hậu là cái quý nhất của con người, chỉ tiếc rằng hiếm khi gặp được nó. Theo tôi nghĩ thì cha tôi đã chọn mẹ tôi chính vì bà rất đôn hậu.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x