Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Nhan Kha dần dần hồi phục được ý thức rồi lập tức hoảng hốt nhận ra tứ chi đã không còn cảm giác gì nữa. Tim anh bỗng chốc trật một nhịp còn trong đầu thì toàn là cảm giác sợ hãi. Nhan Kha cố mở mắt, muốn biết rốt cuộc mình đã chết hay là tàn phế rồi.

Sự việc xảy ra sau đó còn khiến Nhan Kha kinh sợ gấp đôi. Anh chỉ nghe thấy một hồi chuông điện thoại đinh tai nhức óc vang lên bên cạnh, rồi một cái chân mò tới đầu anh, cố với xuống để ấn.

Anh nhìn thấy một cái điện thoại to đùng, không phải kiểu điện thoại di động kiểu cục gạch mười lăm năm trước thịnh hành mà là một cái điện thoại… to bằng cả nửa người của anh!

Nhan Kha nhìn phía trước một lúc, rồi đờ đẫn nhìn lên trên, thấy một bàn tay đang ấn đầu của mình.

Có thể nhận ra đây là tay của phụ nữ, nhưng lại có thể dễ dàng ôm cả đầu của anh, lúc ấn xuống tưởng như “một tay che trời” vậy.

Đây chắc chắn là vì đầu bị đập nên sinh ra ảo giác rồi!

Tiếng chuông điện thoại ngày càng to, bàn tay khổng lồ chần chừ mãi, cuối cùng chủ nhân của nó mới lầm bầm chửi, mò trúng cái điện thoại, lập tức tắt chuông.

Từ góc này, Nhan Kha đã nhìn rõ “Nữ Titan[1]” này.

[1] Nhân vật trong bộ truyện tranh “Đại chiến Titan” của tác giả Isayama Hajime, là một người khổng lồ.

Nhìn qua thì đường kính đầu cô ta ước chừng phải một mét trở lên, hơi thở mạnh ngang gió cấp bốn cấp năm, “lông” trên đầu lởm chởm như cỏ, cả nửa mặt thì úp xuống gối, đang ngủ khò khò.

Đau mắt quá! Nhan Kha đau đớn nghĩ bụng, kể cả là “Nữ Titan” đi chăng nữa thì cũng đau mắt quá!

Anh đang muốn quay đầu thì chợt phát hiện ra toàn thân không thể động đậy dược.

“Nữ Titan” ấy nằm lì trên giường 5 phút, đợi một hồi chuông khác vang lên. Trong suốt quá trình ấy, “Nữ Titan” hoàn toàn giống một người mắc bệnh lười gian đoạn cuối, mặt không biến sắc tắt chuông báo thức rồi xoay người ngủ tiếp.

Nhan Kha bên cạnh thầm đếm, 5 phút một hồi chuông báo thức, cô ta ấn tắt sáu lần rồi mới lề mề ngồi dậy, mắt lờ đờ, mặt mũi mơ màng. Sau đó cô lại ngã vật người xuống, nhắm mắt lại rồi tiếp tục ngủ…

Mặc dù Nhan Kha đinh ninh rằng đầu mình bị thương nên tất cả những gì trước mắt là ảo giác hết, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này liền không nhịn được mà nói: “Nếu cô phải đi làm thì tôi thấy bây giờ sắp muộn rồi đấy”.

Diệp Tử Lộ thấy mình vẫn chưa tỉnh, định chợp mắt ngủ thêm năm phút nữa thì nghe thấy giọng của một người đàn ông trong chính phòng của mình, đã thế nội dung còn rất thức thời, nói cô sắp muộn làm rồi.

Diệp Tử Lộ vẫn chưa tỉnh táo hẳn, chỉ ngẩn ra trong hai giây, còn hỏi lại một câu theo phản xạ: “Sao? Mấy giờ rồi?”

Nhan Kha thấy ảo giác này sao mà thật ghê, lại còn có người trả lời. Anh còn tốt bụng nhìn đồng hồ báo thức rồi đáp: “Tám rưỡi rồi”.

“Ầy.” Diệp Tử Lộ ngồi bên thành giường, vừa ngáp vừa khua chân trần trên đất tìm giày. Mới ngáp được một nửa thì đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, cả người cô bỗng chốc cứng đờ, mắt mở to, một tiếng “ầm” vang lên trong đầu, quay đầu giương mắt nhìn con gấu bằng vải xấu xấu, có cái tai lệch mà cô đặt trên đầu giường.

Hóa ra… cô vừa nghe thấy đồ chơi nói chuyện sao?

Không những biết nói, mà còn biết xem giờ?

Diệp Tử Lộ dường như thấy một tia sáng trong đôi mắt nhựa của con gấu vải. Cô run rẩy hỏi: “Là… Là cậu nói sao?”.

Nhan Kha lãnh đạm đáp: “Không thì ai vào đây?”.

Ôi mẹ ơi!

Nói xong, Nhan Kha liền thấy “Nữ Titan” giật bắn người, vẻ mặt như nhìn thấy ma giữa ban ngày. Anh tự nhiên thấy có gì đó sai sai, sao ảo giác mà lại chi tiết thế nhỉ, biểu cảm của cô ta giống người thật như đúc.

Theo sau đó là một tiếng thét kinh thiên động địa xuyên thủng màng nhĩ của Nhan Kha. Diệp Tử Lộ dặn lòng phải bình tĩnh, đúng lúc đó chân trần giẫm vào đống mảnh vỡ dưới đất hôm qua chưa dọn, máu chảy thành sông.

Tiếng thét ấy làm Vương Lao Lạp – người bạn ở phòng ngủ bên cạnh giật bắn mình. Lao Lạp tiểu thư đang dán lông mi, tay bỗng run một cái, suýt chút nữa thì chọc vào mắt. Cô ấy chạy vội sang hỏi: “Sao thế? Sao thế?”

Diệp Tử Lộ ôm bàn chân đang chảy máu, lăn vào giường, khổ sở nói: “Gấu, gấu thành tinh rồi…”.

Vương Lao Lạp nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.“Chân, cái chân của tôi!” – Diệp Tử Lộ cuối cùng cũng nói đúng trọng điểm.

Tiểu thư Vương Lao Lạp nhìn xuống bàn chân oanh liệt của Diệp Tử Lộ. Sáng sớm ra vốn huyết áp thấp, lại nhìn thấy cảnh tượng máu me đầm đìa này, cô ấy hít một hơi rồi bỗng thấy choáng váng.

Vương Lao Lạp phải dựa vào tường, mặt trắng bệch hỏi: “Mày mày mày làm sao thế? Có có có cần tao gọi cấp cứu không?”.

Diệp Tử Lộ không còn hơi sức trả lời, vẻ mặt méo mó, nằm trên giường hét: “Ôi giời ơi”.

Lúc này Vương Lao Lạp mới phát hiện ra thủ phạm ở dưới đất, nghĩ một lúc, nguyên nhân kết quả đã rõ. Cô ấy nhất thời không biết phải nói gì với Diệp tử Lộ, vừa thấy thương vừa thấy đây là “tự làm tự chịu”.

Vương Lao lạp thở dài, âm thầm đi lấy chổi quét đống mảnh vỡ dưới đất.

Nhân lúc bạn cùng nhà đi đổ rác, Diệp Tử Lộ mới bình tĩnh trở lại, nhớ lại việc kinh hồn lúc này. Cô đưa đôi mắt đầy sát khí và gí mắt đến chỗ con gấu vải tai lệch trên đầu giường, tỏ vẻ oai phong tra hỏi: “Khai mau! Ngươi là yêu quái phương nào?”.

Nhan Kha thấy mọi thứ cứ nhốn nha nhốn nháo.

Vừa nhìn thấy Vương Lao Lạp, anh liền thấy người này trông quen quen. Trong lúc đầu óc hỗn loạn, Nhan Kha xâu chuỗi các hình ảnh trong đầu, cuối cùng nhớ ra đây là trợ lý của công ty Lương Kiêu, đã từng đến công ty quảng cáo của anh gửi hợp đồng!

Thật sự là có gì đó sai sai.

Đây là ảo giác sao? Là mơ sao?

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x