Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Đại lộ Général-Leclerc, giao thông đã thông suốt. Chiếc xe taxi tăng tốc, với đích ngắm là tháp chuông cao vút của nhà thờ Saint-Pierre-de-Montrouge. Đến quảng trường Alésia, chiếc xe rẽ vào đại lộ Maine. Những vảy nắng lọt qua tán cây. Loạt mặt tiền bằng đá trắng đồ sộ, hằng hà sa số những cửa hàng nhỏ và khách sạn rẻ tiền.

Trong khi dự kiến là sẽ vắng mặt khỏi Paris trong vòng bốn ngày, rốt cuộc tôi lại quay trở về chỉ vài giờ sau khi khởi hành. Tôi soạn một tin nhắn gửi cho Marc Caradec, người đàn ông duy nhất tôi đủ tin tưởng gửi gắm cậu con trai, để báo cho ông biết tôi về sớm. Tình phụ tử đã khiến tôi trở nên hoang tưởng, như thể mấy chuyện giết chóc và bắt cóc mà tôi dàn dựng trong các tiểu thuyết trinh thám có thể lây lan sang cuộc sống gia đình tôi.

Từ khi Théo ra đời, tôi chỉ cho phép hai người chăm sóc bé: Amalia, bà gác cổng tòa nhà tôi ở, người tôi đã quen biết được gần mười năm nay, và Marc Caradec, hàng xóm và cũng là bạn tôi, cựu cảnh sát thuộc Đội Cảnh sát trấn áp tội phạm có tổ chức BRB, ông trả lời tin nhắn của tôi gần như tức thì:

Đừng lo. Tóc vàng vẫn ngủ.

Tôi đã sẵn sàng chờ cu cậu thức dậy: đã cắm điện máy pha sữa, lấy cháo ra khỏi tủ lạnh và chỉnh lại ghế ăn. Cậu sẽ kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra nhé.

Hẹn lát nữa gặp lại.

Nhẹ cả người, tôi lại thử gọi cho Anna, nhưng vẫn gặp hệ thống trả lời tự động. Điện thoại đã bị tắt? Hết pin?

Tôi gác máy và dụi mắt, vẫn còn bàng hoàng vì những điều mình hằng tin chắc bị phá vỡ nhanh chóng đến thế. Tôi tua lại trong đầu diễn biến của ngày hôm qua và không còn biết phải nghĩ gì nữa. Bong bóng hạnh phúc chúng tôi đã sống trong đó phải chăng chỉ là vẻ bề ngoài che đậy một thực tế không mấy sáng sủa?

Tôi nên lo lắng cho Anna hay phải đề phòng nàng? Câu hỏi cuối cùng này khiến tôi nổi da gà. Khó mà nghĩ về nàng bằng những từ ngữ này, trong khi chỉ vài giờ trước, tôi còn tin chắc mình đã tìm đúng người: cô gái mà tôi chờ đợi nhiều năm nay, và cô gái mà tôi quyết định cùng nàng sinh thêm những đứa con khác.

Tôi gặp Anna sáu tháng trước, một đêm tháng Hai, ở khoa Cấp cứu nhi bệnh viện Pompidou, nơi tôi lao đến vào lúc 1 giờ sáng. Théo bị sốt cao và dai dẳng. Bé co quắp cả người và không chịu ăn bất cứ thứ gì. Tôi đã đầu hàng ý muốn vô lý là nhập toàn bộ các triệu chứng của bé vào một thanh công cụ tìm kiếm.

Sau khi lướt qua các trang web, tôi tin chắc rằng bé bị viêm màng não cấp. Bước vào phòng khám chật kín người của bệnh viện, tôi lo lắng muốn chết đi được. Trước khoảng thời gian phải chờ đợi, tôi liền than thở với bộ phận tiếp nhận bệnh nhân: tôi cần được trấn an thật nhanh, tôi muốn họ điều trị cho con trai tôi ngay bây giờ. Có lẽ nó sắp chết, nó…

— Anh bình tĩnh đi.

Một nữ bác sĩ trẻ xuất hiện như có phép màu. Tôi theo nàng vào phòng khám nơi nàng khám cho Théo hết sức tỉ mỉ.

— Con anh nổi nhiều hạch, nàng nhận xét khi sờ cổ bé. Cháu bị viêm amidan.

— Chỉ là viêm họng thôi sao?

— Vâng. Bé khó nuốt nên không chịu ăn.

— Bệnh này uống kháng sinh có khỏi không?

— Không, bé bị viêm do vi rút. Hãy tiếp tục cho bé uống paracetamol và vài hôm nữa bé sẽ khỏi thôi.

— Cô chắc chắn là cháu không bị viêm màng não đấy chứ? tôi vừa cố hỏi thêm vừa thắt lại dây đai cho Théo đang loạng choạng trong nôi.

Nàng mỉm cười.

— Anh nên thôi lướt các trang web y học đi. Internet chỉ gây thêm lo lắng thôi.
Nàng đưa chúng tôi ra đến tận sảnh vào rộng lớn. Lúc nói lời tạm biệt, yên tâm khi biết con trai mình sẽ ổn, tôi chỉ vào chiếc máy bán đồ uống tự động và nghe thấy mình đề xuất:

— Tôi mời cô một cốc cà phê nhé?

Sau khi hơi ngần ngại, nàng báo với một đồng nghiệp nữ rằng nàng sẽ nghỉ một chút và chúng tôi trò chuyện khoảng mười lăm phút trong sảnh chính của bệnh viện.

Nàng tên là Anna Becker. Nàng hai mươi lăm tuổi, đang là sinh viên nội trú năm thứ hai tại khoa Nhi và mặc áo bờ lu trắng như thể đó là chiếc áo khoác hiệu Burberry. Mọi thứ ở nàng đều thanh lịch mà không mong manh dễ vỡ, dáng dấp kiêu kỳ, đường nét vô cùng thanh tú, giọng nói dịu dàng và ấm áp.

Liên tục trải qua những thời khắc bình yên và hoảng loạn, sảnh bệnh viện chìm trong một thứ ánh sáng không thực. Con trai tôi đã thiếp ngủ trong nôi. Tôi nhìn Anna chớp mắt. Đã lâu lắm rồi tôi không còn tin rằng đằng sau khuôn mặt thiên thần chắc chắn là một tâm hồn cao đẹp, nhưng dù sao tôi cũng vẫn để mình bị quyến rũ bởi đôi hàng mi dài cong vút của nàng, làn da màu gỗ quý của một cô gái lai và mái tóc mượt mà buông xuống cân đối hai bên khuôn mặt nàng.

— Tôi phải quay vào làm việc đây, nàng vừa nói vừa chỉ lên đồng hồ treo tường.

Dù đã muộn, nàng vẫn đòi đưa hai cha con tôi ra đến tận điểm chờ taxi cách cửa ra chừng ba chục mét. Chúng tôi đứng trong trời đêm, giữa một mùa đông lạnh giá như ở Nam Cực. Vài bông tuyết trắng xốp bay lượn trên bầu trời tuyết rơi. Cảm nhận sự hiện diện của Anna bên cạnh, trong một thoáng tôi bỗng tin chắc một cách kỳ lạ rằng chúng tôi đã thành đôi. Thậm chí là một gia đình. Như thể những ngôi sao vừa xếp thẳng hàng trên bầu trời. Như thể cả ba chúng tôi sắp cùng về nhà.

Tôi đặt nôi của con vào băng ghế sau rồi quay sang phía Anna. Ánh sáng từ những ngọn đèn đường khiến hơi thở thoát ra từ miệng nàng như có ánh xanh lơ. Tôi định tìm lời lẽ nào đó để khiến nàng cười, nhưng thay vào đó, tôi lại hỏi mấy giờ thì nàng hết phiên trực.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x